Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài đã im ắng, có lẽ mọi người trong nhà đã đi hết rồi.
Cô cẩn thận ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng, lặng lẽ thở dài.
Căn phòng này vừa nhìn đã biết là rất nhỏ, lại còn bày biện lộn xộn, trông rất chật chội.
Cũng phải thôi, tận ba người ở cơ mà!
Vách tường loang lổ, đối diện dựa tường là một chiếc giường tầng sắt, đây là giường của đại tỷ và tiểu muội.
Trên thành giường đặt mấy chiếc rương, hết luôn cả một bên.
Còn bên này là giường của cô, thực ra không thể gọi là "giường" được, nó chỉ là hai cái giá gỗ đơn giản ghép lại, chắc chỉ dài khoảng 1 mét rưỡi, trách sao lúc nãy cô cảm thấy chân mình bị treo lơ lửng.
Góc tường kê một chiếc bàn trang điểm đơn sơ, là "địa bàn" riêng của đại tỷ cô.
Vậy là hết chỗ, giữa phòng chỉ còn một lối đi nhỏ. May mà trong phòng có một cái cửa sổ nhỏ, nên không đến nỗi tối tăm.
Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn đối diện, rồi lại nhìn cái "giường" ọp ẹp dưới thân mình, không hiểu nguyên chủ đã chịu đựng thế nào.
Đúng vậy, nguyên chủ.
Lục Hạ bây giờ không còn là Lục Hạ trước kia nữa.
Lục Hạ hiện tại là một người từ thế kỷ 21 xuyên qua tới.
Cô đã mất cả buổi sáng để chấp nhận sự thật này.
Vậy còn nguyên chủ thì sao?
Chuyện này kể ra thì dài dòng lắm...
Lục Hạ thở dài, nghĩ đến nguyên chủ, cô lại có chút thổn thức, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.
Nguyên chủ tên là Lục Hạ, là con thứ hai trong nhà họ Lục. Cha mẹ Lục đều là công nhân bình thường ở Kinh Thành những năm 70.
Cha Lục, Lục Kiến Hải, là công nhân bốc xếp ở kho của xưởng dệt.
Theo lý thuyết, công việc bốc xếp nặng nhọc như vậy thường do công nhân trẻ hoặc học trò làm, nhưng cha Lục đã làm việc ở xưởng dệt hơn hai mươi năm, đáng lẽ phải được đổi vị trí khác rồi chứ.
Chỉ là cha Lục tính tình thật thà, lại không biết nói năng, nên ngấm ngầm bị người ta chèn ép. Mỗi khi có cơ hội đổi vị trí, lãnh đạo đều nghĩ đến người khác trước, nên bao nhiêu năm nay ông vẫn làm công việc đó. Cũng may ông khỏe mạnh, nên vẫn có thể gắng gượng được.
Còn mẹ Lục, Tôn Quế Phương, cũng là công nhân xưởng dệt, nhưng làm công việc dệt vải bình thường.
Cả hai đều là những công nhân đầu tiên của xưởng dệt sau khi thành lập, vì cùng làm ở một nhà máy, nên chuyện quen biết, kết hôn ở nhà máy cũng là điều bình thường.
Sau khi kết hôn, họ sinh được ba con gái và một con trai.
Cô cả Lục Xuân, vì là con đầu lòng, nên dù là con gái, vẫn được cha mẹ yêu thương hơn.
Đến khi mang thai cô hai, cha mẹ hy vọng là con trai, nhưng lại sinh ra một bé gái, nên có chút thất vọng, đối với cô cũng có phần xem nhẹ.
Và đứa con gái đó chính là Lục Hạ.
Sau này, họ lại sinh được một cặp long phượng thai, chính là cô ba Lục Thu và cậu tư Lục Đông.
Tuy rằng việc sinh đôi khiến Tôn Quế Phương không thể sinh thêm con, nhưng bà vẫn rất vui, dù sao long phượng thai cũng là chuyện hiếm có trong nhà họ Lục. Hơn nữa, bà cuối cùng cũng có con trai nối dõi tông đường, nên càng yêu thương cậu con út hơn.
Cứ như vậy, trong số các con, cô cả và cậu út đều được cha mẹ yêu thích, cô ba cũng được "hưởng ké". Thành ra, người bị ghét nhất trong nhà chính là cô hai Lục Hạ.
Nguyên chủ có lẽ từ nhỏ đã biết mình không được cha mẹ yêu thương, nên tính cách càng trở nên hướng nội. Ở nhà, cô luôn cố gắng làm việc, mong cha mẹ có thể yêu thương cô hơn một chút.
Thế là, từ khi còn nhỏ, cô đã gánh vác hầu hết mọi việc trong nhà.
Cha mẹ tuy không thích cô, nhưng trước mặt người ngoài, họ vẫn không muốn thể hiện sự bất công. Vì vậy, đến tuổi đi học, họ vẫn cho cô đi học.