Sau hai ngày quay, trạng thái của Trì Trọng Kiều ngày càng tốt lên. Sáng mai Từ Hành Chu sẽ gia nhập đoàn, còn chiều nay có một cảnh quay khá căng thẳng. Mấy ngày gần đây Nhan Chanh vẫn không thể nhập vai hoàn toàn, phối hợp mấy lần vẫn chưa ổn.
“Cắt!”
Quách An Thành hô dừng, “Nhan Chanh à, đoạn cảm xúc này của em chưa đúng…”
Trì Trọng Kiều đã quay xong phần của mình, vừa mới thay đồ xong thì điện thoại reo liên tục. Anh vừa cầm lên thì thấy cuộc gọi đến.
“A lô, ông nội Lục ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng của ông cụ Lục: “Trọng Kiều, giờ cháu đang ở đâu? Có thể giúp ông đến thăm Ngộ Chu một chút không?”
Trì Trọng Kiều đáp: “Cháu vừa xong việc. Ngộ Chu sao vậy ạ? Cậu ấy đang ở đâu?” Nói xong anh chào phó đạo diễn rồi nhanh chóng rời khỏi phim trường.
“Nó hôm nay ra ngoài hình như có xô xát với Lục Trác, nghe nói đánh nhau một trận. Giờ đang nằm viện, cụ thể thế nào ta cũng chưa rõ, Lục Ngộ Chu sống chết không chịu nói! Hôm qua ta chuyển qua viện điều dưỡng rồi, không có ở nhà, chưa kịp đi thăm nó. Trọng Kiều, con giúp ta qua đó xem tình hình một chút đi.”
Trì Trọng Kiều trấn an: “Ông đừng lo, cháu đang trên đường đến. Bệnh viện nào vậy ạ?”
“Bệnh viện số 1 thành phố, tòa nhà số 2, phòng 618. Ông bảo Trần Hàn gửi số Ngộ Chu cho cháu. Văn Thư và Phó Lị đang đi công tác, Lục Trác thì chẳng trông mong gì được, ông chỉ có thể nhờ cháu. Ngộ Chu không chịu gọi video, gọi điện về cũng chỉ nói không sao, mà ta thì thật sự không yên tâm…”
”
Lục Văn Thư và Phó Lị là cha mẹ của Lục Trác và Lục Ngộ Chu. Hai người này quanh năm đi công tác, gần như chẳng bao giờ ở nhà.
Trì Trọng Kiều vội vàng lái xe tới, vòng vèo mãi trong khuôn viên bệnh viện lớn mới tìm được đúng chỗ. Anh mua một giỏ trái cây rồi lên gõ cửa phòng bệnh.
Cửa chỉ khép hờ, bên trong vọng ra giọng nói khàn khàn: “Vào đi.”
Anh đẩy cửa bước vào, thấy một y tá đang truyền dịch cho Lục Ngộ Chu, tai và mặt cô nàng đỏ rực. Sau khi điều chỉnh tốc độ truyền xong, cô nhanh chóng rời đi, mặt vẫn còn đỏ.
Lục Ngộ Chu nằm trên giường bệnh, mắt vừa ngẩng lên đã thấy Trì Trọng Kiều. Gương mặt cậu trắng bệch như giấy, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng sắc sảo, không nhìn ra tâm trạng gì.
“Không chịu gọi video, ông phải sai tôi đến kiểm tra tận nơi đấy.” Trì Trọng Kiều đặt giỏ trái cây xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt cậu. “Nhìn cậu không ổn lắm. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này anh mới thấy trên mặt Lục Ngộ Chu dán một miếng băng gạc dài.
“Bị rạch một nhát ở tay thôi, không có gì to tát,” Lục Ngộ Chu nói, cố tình nghiêng mặt che đi phần thương tích, giọng nhạt nhẽo. “Mặt cũng bị trầy, nhìn khó coi, nên không muốn gọi video cho ông.”
Vợ của Lục lão gia tử là người lai Hoa – Đức chính gốc,nên nếu so với Lục Trác, đường nét lai Tây trên gương mặt Lục Ngộ Chu lại càng rõ ràng. Cậu có đường nét gương mặt sắc sảo: chân mày cao, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng, môi mỏng — lại mang dáng dấp điển hình của người châu Á, khiến cho từng đường nét hiện lên một vẻ đẹp đặc biệt, vừa tuấn tú vừa mang theo khí chất khó lẫn.
“Khâu chưa? Đây là làm sao mà bị thương tới như vậy?” Trì Trọng Kiều không chạm vào cậu.
“Khâu hai mũi. Không nghiêm trọng, chỉ là mảnh thủy tinh thôi.”
Trì Trọng Kiều nhíu mày, gọi điện cho ông cụ Lục: “Cháu đang ở bệnh viện, đã gặp Ngộ Chu rồi. Không gãy xương, chỉ là vết rạch… Dạ, cháu biết rồi. Yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho cậu ấy.”
Anh liếc mắt nhìn gương mặt Lục Ngộ Chu, không nói gì đến vết thương đang được che lại kia. Nói với lão gia tử được đôi câu liền cúp máy, quay đầu hỏi: “Đói chưa?” Vết thương trên mặt không hề nhắc tới, rõ ràng định để Lục Ngộ Chu tự mình nói ra, tiện thể còn có thể mượn chuyện này mách lẻo với lão gia tử về Lục Trác.
Lục Ngộ Chu gật đầu.
“Vừa hay tôi cũng chưa ăn. Có kiêng gì không?” Đáng thương thật, nằm viện lâu như vậy mà không ai đến thăm.
“Không, gì cũng được.”
Trì Trọng Kiều nói: “Cậu chờ tôi một chút, tôi quay lại ngay.” Anh liếc nhìn đồng hồ đo truyền dịch, xác nhận thời gian mình rời đi vẫn còn dư, nước cũng chưa truyền hết. Sau đó tiện tay đưa cái điều khiển điều hòa đặt bên cạnh cho Lục Ngộ Chu, chỉnh lại nhiệt độ rồi mới yên tâm rời khỏi phòng.
Lúc đi còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lục Ngộ Chu nhìn theo, rồi cầm điện thoại bấm số: “A lô, La Phân.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn:
“Có tôi đây, sếp, ngài dặn gì ạ?”
Lục Ngộ Chu dựa người vào đầu giường, vết thương nơi cánh tay và gò má vẫn âm ỉ nhức, đầu lưỡi khẽ chạm lên phần thịt mềm trong khoang miệng, giọng nhàn nhạt:
“Đã theo dõi được chưa?”
“Vâng, đã bắt được.”
“Giữ lại đó, chờ ông nội về hẵng nói.”
“… Sếp, em nghĩ anh nên nói luôn với ông cụ. Đại thiếu gia này càng ngày càng quá quắt, tự mình làm bậy còn đố kỵ anh…”
“La Phân.”
“… Vâng, em hiểu rồi.”
Lục Ngộ Chu nói: “Ít mách lẻo trước mặt ông nội đi. Ông lớn tuổi rồi, vất vả lắm mới được ra ngoài nghỉ ngơi một chuyến, lại bị mấy người các cậu gọi điện tới gọi điện lui làm phiền suốt.”
La Phân chỉ biết thở dài. Cậu thiếu gia này, dù xét ở phương diện nào cũng hơn đại thiếu gia sáu, bảy con phố, sao tiên sinh với phu nhân lại không nhìn thấy cái tốt của cậu ấy chứ?
“Cần em gọi hộ lý chăm sóc không?”
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Nói rồi cúp máy.
Lục Ngộ Chu nhìn video giám sát, nhắm mắt lại, tính toán bước tiếp theo.
Lục Ngộ Chu là kiểu người có thù tất báo, muốn trông mong cậu chịu thiệt mà nhịn xuống thì đúng là nằm mơ.
Còn Lục Trác thì…
Lúc đang nghĩ ngợi, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Là Trì Trọng Kiều quay lại, tay xách đồ ăn.
Anh biết Lục Ngộ Chu chắc vẫn chưa ăn gì nên mua một bữa tối thanh đạm, còn có canh xương hầm hai phần. Anh sợ cậu ăn không đủ – con trai tuổi này sức ăn không nhỏ – nên chuẩn bị khá nhiều.
Anh còn mua cả khăn mặt, bàn chải, ly súc miệng dùng một lần.
Trì Trọng Kiều bày đồ ra, vừa mở hộp vừa nói: “Dì Chu về quê rồi, bác trai bác gái thì đều đi công tác, ông nội bảo tôi chăm sóc cậu vài ngày. Cậu ở một mình, ông cụ sẽ không yên tâm. Muốn về nhà cũng được, nhưng Lục Trác đang ở đó đấy.”
Lục Ngộ Chu nói: “Tôi thuê khách sạn ở tạm.”
“ Ngộ Chu à,” Trì Trọng Kiều đưa đũa cho cậu, “nói thẳng nhé, nếu tôi bỏ cậu vào khách sạn rồi mặc kệ thì không chỉ ông cụ không yên tâm, mà chính tôi cũng thấy cắn rứt. Hay là cậu về ở chỗ tôi vài ngày, đợi dì Chu quay lại rồi tôi đưa cậu về.”
Lục Ngộ Chu không nói gì.
Trì Trọng Kiều ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh và chân thành: “Vừa rồi tôi đã hứa với ông nội là sẽ chăm sóc cậu, chẳng lẽ lại quay lưng ngay sau đó, tìm đại một chỗ vứt cậu ở đấy mặc kệ? Cậu xem như nể mặt ông cụ, coi tôi là viên thuốc an thần cho ông mấy ngày đi. Nhịn tôi chút, dăm ba bữa nữa dì Chu về là xong.”
Lục lão gia tử đối với nhà Trì Trọng Kiều có thể nói là hết sức quan tâm. Bản thân Trì Trọng Kiều cũng rất biết ơn và quý trọng sự chăm sóc ấy. Vì vậy, anh không thể nào lạnh lùng bỏ mặc cháu đích tôn mà ông cụ thương nhất — làm vậy chẳng khác nào người vừa không có phẩm hạnh, vừa không có EQ.
Quan hệ giữa Lục Ngộ Chu và Trì Trọng Kiều vốn còn xa lạ, giờ lại để Trì Trọng Kiều chăm sóc mình… chuyện này đối với Lục Ngộ Chu mà nói thật khó tiếp nhận.
Cậu thà một mình tìm chỗ nghỉ tạm còn hơn, nhưng lời Trì Trọng Kiều nói cũng không sai, cậu cũng hy vọng có thể khiến ông nội yên tâm phần nào.
Ánh mắt Lục Ngộ Chu dừng lại trên người Trì Trọng Kiều, cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu.
Sau khi ăn xong, sắc mặt cậu khá hơn một chút, nhưng vì mất máu nên người vẫn xanh xao, mệt mỏi. Trì Trọng Kiều ấn chuông gọi y tá thay bình truyền mới.
Trì Trọng Kiều nói: “Cậu nghỉ một lát đi, lát nữa truyền dịch xong tôi sẽ gọi y tá.”
Anh cũng không hỏi Lục Ngộ Chu rốt cuộc bị thương thế nào. Con trai mới lớn mà đánh nhau đến mức này, tám phần là mất mặt lắm. Trì Trọng Kiều nghĩ đến chút thể diện của cậu nhóc, quyết định không chạm vào chuyện đó.
Dù sao, anh cũng chẳng phải người nhà, lại càng không phải bạn thân, không có lý do hay lập trường để hỏi.
Lục Ngộ Chu thực sự đã đến giới hạn. Trước đó vì cái dự án bị Lục Trác phá hỏng mà cậu phải chạy đôn chạy đáo mấy ngày liền, cuối cùng cũng vớt lại được tình hình. Hôm nay vừa bàn bạc công việc xong trở về, lại chẳng ngờ vớ phải Lục Trác đang cùng đám bạn ra ngoài chơi bời.
Lục Trác sau khi uống rượu, bị đám bạn bè bên cạnh xúi giục nên quay sang gây chuyện với hắn. Chỉ tiếc Lục đại thiếu uống quá nhiều, ra tay thì loạn xạ, chẳng có chút kỹ thuật nào. Lúc đó có người đưa cho Lục Trác một chai rượu, hắn ta lập tức đập vỡ luôn.
Mảnh chai văng ra, một mảnh cắt trúng mặt Lục Ngộ Chu. Vết thương trên cánh tay thì là do lúc cậu giơ tay ra giữ chặt Lục Trác mà bị trầy xước.
Vết thương trên cánh tay vừa sâu vừa dài, lúc đưa vào bệnh viện máu đã chảy không ít. Lục Ngộ Chu tranh thủ lúc truyền dịch, nhắn tin cho La Phân bảo anh ta lấy đoạn ghi hình theo dõi, đồng thời gọi điện trấn an ông nội—cũng không hiểu sao chuyện lại truyền tới tai lão gia tử nhanh như vậy. Lúc này, cậu mệt đến rã rời.
Về phần Lục Trác, chắc chắn là không ở nhà. Tỉnh rượu phát hiện gây chuyện, kiểu gì hắn cũng sẽ ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Lục Văn Thư. Giờ này có khi đang hoảng loạn ngồi trên máy bay rồi cũng nên.
Trong đầu Lục Ngộ Chu đủ loại suy nghĩ rối tung rối mù, cuối cùng thiếp đi lúc nào không hay.
Trì Trọng Kiều gắng gượng chống đỡ cơn buồn ngủ, liếc nhìn bình truyền dịch vừa mới được thay, chỉnh lại vài cái báo thức rồi gục luôn xuống bàn ngủ.
Lục Ngộ Chu bị đánh thức bởi tiếng chuông báo. Điện thoại vừa rung lên, cậu đã tỉnh. Mở mắt tìm thủ phạm thì thấy Trì Trọng Kiều vẫn vùi đầu nằm ngủ, đưa tay quờ quạng tìm di động, bắt được rồi thì chuẩn không cần chỉnh mà tắt báo thức ngay. Sau đó ngẩng đầu, đôi mắt còn mơ màng nhìn lướt qua bình truyền dịch của Lục Ngộ Chu, thấy vẫn còn một nửa, cậu lại cúi đầu, ngủ tiếp.
Lục Ngộ Chu: “……”
Cậu không biết nên khóc hay nên cười, mới nhắm mắt chưa được năm phút, chuông lại réo.
Lục Ngộ Chu đành bất lực mở mắt, việc đầu tiên là với tay tắt điện thoại.
Năm phút sau.
Lại bị chuông báo đánh thức, Lục Ngộ Chu khẽ cựa mình ngồi dậy, với lấy điện thoại của Trì Trọng Kiều. Sau khi tắt chuông, cậu ngập ngừng một chút, cẩn thận chạm nhẹ vào ngón tay Trì Trọng Kiều.
Lần này xem như may mắn, ngón tay vừa chạm vào là điện thoại tự động mở khoá. Lục Ngộ Chu nhanh chóng tìm đến phần báo thức, vừa kéo xuống đã thấy một dãy dài chuông báo, cách nhau đúng năm phút một cái.
Lục Ngộ Chu: “……”
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt thoáng phức tạp. Một loạt báo thức dày đặc thế này, rõ ràng là Trì Trọng Kiều cố ý cài đặt — chỉ để phòng trường hợp cậu ngủ quên, không ai trông bình truyền dịch cho cậu.
Một dãy báo thức vừa buồn cười, lại vừa khiến người ta ấm lòng.
Cũng... có chút đáng yêu.
Lục Ngộ Chu đặt điện thoại xuống, nhìn nghiêng gương mặt đang ngủ say của Trì Trọng Kiều, trong lòng thoáng gợn sóng, bất giác ngẩn người.