Trì Trọng Kiều gập sách lại, vươn vai trên sofa. Trước khi khởi quay, anh đã tranh thủ đọc lại nguyên tác Mẫu Nghi Thiên Hạ một lần nữa.

Không thể phủ nhận, đây là một cuốn tiểu thuyết khá hay. Tuy tuyến tình cảm có phần cũ kỹ, nhưng các màn tranh đấu quyền mưu thì cực kỳ hấp dẫn. Nữ chính từ tiểu thư khuê các từng bước trở thành vương phi, Thái tử phi, rồi cuối cùng là hoàng hậu. Nam chính từ quận vương đi lên thân vương, rồi thành hoàng đế. Nhân vật nào cũng được khắc họa sinh động, tạo thiện cảm mạnh.

Nhưng nói ai khiến Trì Trọng Kiều ấn tượng nhất, thì vẫn là nhân vật anh sắp vào vai —— Thế tử phủ Định Quốc công, Mộ Ngôn.

Phần đầu truyện chỉ nhắc sơ sơ về Mộ Ngôn — 17 tuổi đã nắm giữ binh quyền, dẹp yên phản loạn, lập công lớn khiến hoàng đế để mắt. Nhưng thời kỳ đầu Mộ Ngôn chỉ được mô tả như một thiếu niên kiệm lời, có phần rụt rè. Chỉ trong những lần ra tay giúp nữ chính, mới thoáng lộ chút sắc sảo và khí thế.

Phải đến phần sau, khi đất nước rối ren, Mộ Ngôn một lần nữa cầm lấy ấn soái. Nhân vật này lúc ấy đã hoàn toàn thoát khỏi hình ảnh “bạch nguyệt quang” mờ nhạt ban đầu, trở thành thiếu niên tướng quân đầy khí phách, nổi bật và sống động trên trang giấy — tạo nên sự đối lập rõ rệt với dáng vẻ ôn hòa, ẩn nhẫn khi còn trẻ.
 

Nam nữ chính đã xuất sắc, nhưng Mộ Ngôn chính là kinh diễm.

Nhặt được bảo bối rồi.

Trì Trọng Kiều đặt sách xuống, nhắm mắt suy nghĩ về nhân vật Mộ Ngôn.

《Mẫu Nghi Thiên Hạ》 dự kiến bấm máy cuối tháng 6. Trì Trọng Kiều vẫn chưa ký với công ty nào, cũng chưa được đoàn phim sắp xếp ký túc xá, nên thuê tạm một căn hộ gần phim trường. Đêm trước khi quay đã dọn sang.

Nhà Trì Trọng Kiều điều kiện cũng khá, cậu thuê luôn căn một phòng một khách riêng biệt cho thoải mái.

Chụp tạo hình xong, nam chính bỗng xin nghỉ vì lịch trình trùng lặp, hai ngày nữa mới quay được.

Quách An Thành thở dài:

“Vậy thì quay cảnh của Nhan Chanh và Trọng Kiều trước vậy.”

Nữ chính lần này là một gương mặt mới, từng chỉ đóng một bộ phim nhỏ, diễn xuất còn non tay, may mà không phải dạng hotgirl nổi lên nhờ lùm xùm.

Quách đạo diễn rất muốn lôi nam chính về quay luôn, mở màn tốt thì dễ lấy hên lấy vía. Tiếc là nam chính đang hot, lại là người có địa vị cao nhất đoàn phim. Đạo diễn sợ vất vả lắm mới mời được anh ta, chẳng dám để chạy mất, đành tạm thời chịu thiệt một chút, quay trước cảnh của nữ chính và nam phụ.

Đang rầu rĩ thì hiện trường bỗng xôn xao. Quách An Thành quay lại nhìn — nữ chính đã thay trang phục xong.

Lúc trước chọn Nhan Chanh cũng vì gương mặt. Cô gái này gương mặt trong trẻo, vừa mới tốt nghiệp, không cần trang điểm đậm đã thấy tươi tắn. Tuy không thuộc dạng “khuê nữ ngọt ngào nhà bên”, nhưng khi lên đồ cổ trang lại cực kỳ có khí chất.

Giai đoạn đầu dịu dàng ngọt ngào, lúc sau mạnh mẽ kiên cường — hoàn toàn phù hợp với hình tượng nữ chính trong truyện.

Quách đạo thở phào nhẹ nhõm được một phần, lại bắt đầu lo tới Trì Trọng Kiều, đứng cùng phó đạo diễn đợi anh.

---

“Ngài xem má hồng dặm nhạt hơn chút được không?..”

Ban đầu Trì Trọng Kiều không định ý kiến gì về hóa trang, nhưng thấy chuyên viên trang điểm cầm cọ dính đầy má hồng định dặm lên, cậu thật sự không nhịn được.

Chuyên viên nhìn lại cậu, gật đầu khen:

“Ai nha, khí sắc của cậu tốt ghê, đúng là không cần đánh nhiều má hồng!”

Trì Trọng Kiều mỉm cười trong gương. Khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt qua làn mi vừa mơ màng vừa sâu lắng, như mang theo cảm xúc khó nói thành lời.

Chuyên viên trang điểm nhìn đến ngẩn người, trong ánh mắt kia giống như thấy cả “bầu trời chỉ có một mặt trời, trong mắt tôi chỉ có một người”. Trái tim lập tức “rụng mất một nhịp”.

Anh ta lắp bắp:

“Cậu… đẹp thật đó! Trời ơi, đúng là nhặt được bảo bối!”

Vội vàng lôi điện thoại ra:

“Cho tôi chụp một tấm được không?”

Trì Trọng Kiều bật cười:

“Anh cứ thoải mái.”

Nói rồi, anh đã thay xong toàn bộ trang phục – một bộ Lê Hoa trắng muốt, dáng người thẳng tắp như trúc xanh. Anh chẳng tạo dáng gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ đứng đó, đường nét như ngọc khắc, ánh mắt xuyên qua khoảng cách ngắn ngủi giữa hai người, mang theo một nụ cười thuần túy, rạng rỡ chỉ vì niềm vui.

---

“Ra rồi! Ra rồi!”

Quách An Thành đập một phát vào đùi phó đạo diễn, khiến người kia đau điếng rụt chân lại.

Phòng thay đồ tạm thời chỉ có một tấm rèm mỏng. Một bàn tay thon dài vén rèm lên, thiếu niên vừa mới đội mũ xong bước ra, hơi cúi đầu, ánh mắt rụt rè, dường như có chút ngại ngùng, nhưng sống lưng vẫn thẳng như tùng, không hề có chút co rúm.

Nhan Chanh tại chỗ nhảy dựng:

“Aaaa ——”

Được đóng với nam diễn viên đẹp thế này, còn cần gì hơn nữa?! Nam chính cũng chưa chắc đã đẹp trai bằng!

Người đại diện cô thì chẳng cảm được gì, chỉ biết mê trai 6 múi eo thon, lẩm bẩm:

“Có đẹp gì đâu? Nhìn như tiểu bạch kiểm ấy mà.”

Nhan Chanh lườm:

“Chị không hiểu đâu! Cậu ấy không hề có tí khí chất ‘bơ khí’ nào hết!”

*(Từ “bơ khí” là cách nói vui kiểu fan hay dùng để chỉ người có vẻ “hờ hững, thiếu cảm xúc, nhạt như nước ốc”)

Ban đầu khi đọc kịch bản, cô luôn nghĩ nam phụ là kiểu “cún con nũng nịu”, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy người thật — một bản thể sống động của nhân vật — cô mới sững người nhận ra: người trước mặt đây mới chính là hình mẫu hoàn hảo mà kịch bản miêu tả.

Tựa tùng, tựa trúc. Trong trẻo như gió mát trăng thanh, lại mang khí chất bao la như bầu trời cao thẳm không một gợn mây, rộng lớn đến vô cùng.

Quách An Thành hít sâu một hơi, nhìn Trì Trọng Kiều, cuối cùng cũng thở phào.

Ông chỉ sợ Trì Trọng Kiều diễn Mộ Ngôn thành kiểu công tử nhà giàu mềm yếu. Giờ xem ra, Trì Trọng Kiều thấu hiểu nhân vật hơn ông nghĩ nhiều.

Ông vung tay, hét lớn:

“Chuẩn bị, quay!”

Cảnh quay đầu tiên được chọn tương đối nhẹ nhàng, ít cao trào hơn các đoạn khác trong kịch bản. Có thể thấy đạo diễn Quách cũng không kỳ vọng quá nhiều vào diễn xuất của hai diễn viên trẻ.

Phân đoạn này là cảnh nữ chính và nam phụ tâm sự trong đình hóng mát. Không có động tác lớn, nhưng lại rất thử thách khả năng thoại. Đây là lần đầu nữ chính rung động trước Mộ Ngôn, nên vừa là bước ngoặt tình cảm, vừa có ý nghĩa đặc biệt trong mạch truyện.

Trì Trọng Kiều vào vai Mộ Ngôn — thế tử phủ Định Quốc công. Cảnh diễn bắt đầu từ lúc Mộ Ngôn giải cứu Diệp Vũ Bội — nữ chính — bị lạc trong đêm hội đèn lồng, dẫn cô rời khỏi đám đông, sau đó lập tức lùi ba bước, khom người hành lễ:

“Thất lễ.”

Trì Trọng Kiều có hơn mười năm kinh nghiệm diễn xuất, từ nhỏ đã đóng cùng các tiền bối gạo cội. Diễn xuất của anh là sự kết hợp giữa thiên phú và rèn giũa. Dù là đạo diễn khó tính nhất cũng khó mà tìm ra lỗi sai. Lời thoại anh luyện đến nhuần nhuyễn, một tràng thoại dài cũng không cần nhìn kịch bản, ngữ điệu nắm rất chuẩn, nhấn nhá tự nhiên.

Nhan Chanh gần như lập tức bị kéo vào diễn, đối diện một thiếu niên tuấn tú, phong nhã mà dè dặt, gương mặt cô ửng hồng, cúi đầu nói nhỏ:

“Đa tạ thế tử.”

---

Quách An Thành nhìn qua màn hình giám sát, phó đạo diễn gật đầu lia lịa:

“Không tồi không tồi, mắt nhìn người của đạo diễn Quách vẫn đỉnh thật.”

Quách An Thành cười đầy tự đắc:

“Lần này ông Lục không chơi khăm tôi rồi.”

Nhan sắc xuất sắc cộng thêm diễn xuất vững — không nổi mới là lạ!

Vì là ngày đầu quay, đoàn phim kết thúc công việc sớm lúc 5 giờ 30 chiều.

Quách An Thành vừa quay đi đã lập tức gọi cho Lục lão gia tử:

“Không tệ! Không tệ! Lão ca, lần này ông cuối cùng cũng không hại tôi! Đưa cho tôi đúng là bảo bối rồi đó!”

Lục lão gia tử đầu dây bên kia còn mơ màng:

“Cái gì mà bảo bối? Tôi đưa ông cái gì? Nói năng cho đàng hoàng coi!”

Quách An Thành phấn khích đến mức nói năng lộn xộn:

“Là cháu trai ông đó! Diễn xuất chắc tay! Hôm nay thay đồ bước ra, tôi nhìn mà sững người luôn!”

Lục lão gia tử hừ một tiếng:

“Nói chuyện thì giữ ý giữ tứ!" Lại còn gọi là "0 q10bảo bối", nghe xong đã thấy chẳng đứng đắn gì hết!

Dập máy xong, nghĩ đến việc Trì Trọng Kiều một mình ở nhà thuê, ông lại thấy xót. Bèn sai Lục Ngộ Chu:

“Ngộ Chu à!”

Lục Ngộ Chu đang đọc sách, ngẩng đầu:

“Dạ?”

“Đem canh củ mài sườn hầm dì Chu nấu mang sang cho anh Kiều đi. Không xa lắm, gọi chú Diệp chở qua.”

Lục Ngộ Chu nhíu mày:

“Con?”

Lão gia tử trừng mắt:

“Nhà có mỗi con là rảnh rỗi! Mau đi!”

Lục Ngộ Chu đành khép sách lại, bất đắc dĩ đứng dậy:

“Được rồi, con đi.”

Kiếp trước, điều khiến cậu hối hận nhất là không kịp hiếu thuận với ông nội. Kiếp này, nếu có thể khiến lão gia tử vui lòng, bảo đưa canh hay đưa người, cậu đều sẵn sàng.

---

Một ngày quay trong thời tiết hơn ba mươi độ, mặc áo cổ trang kín mít còn đội tóc giả, thân thể của Trì Trọng Kiều vẫn chưa quen với cường độ mới, mệt mỏi đến mức chẳng muốn nhúc nhích.

Nghe chuông cửa vang lên, cậu ngẩng đầu liếc nhìn, hy vọng có thể dùng ánh mắt mở được cửa chống trộm. Đáng tiếc, cậu cũng chỉ là người thường, ý nghĩ đó chỉ quanh quẩn trong đầu cho vui. Trì Trọng Kiều thở dài đứng dậy mở cửa, không ngờ lại thấy Lục Ngộ Chu đứng ngoài.

So với Lục Trác, Lục Ngộ Chu rõ ràng tốt hơn nhiều. Mấy hôm trước cùng nhau “xả xí stress” chê bai Lục đại thiếu gia não chưa phát triển, giờ thấy Lục tiểu thiếu gia tới đưa canh, thiện cảm trong lòng Trì Trọng Kiều lập tức tăng vọt.

Lục tiểu thiếu gia ôm một cái cà mèn, toàn thân kín mít, ngoài mặt, cổ và bàn tay ra thì không lộ ra chỗ nào.

Trì Trọng Kiều nhìn thấy mà cũng cảm thấy nóng thay, bèn nói:

“Chào buổi tối, vào nhà đi.”

Lục Ngộ Chu gật đầu, đặt cà mèn lên bàn:

“Lão gia tử bảo tôi mang canh qua cho anh. Anh ăn tối chưa?”

Trì Trọng Kiều lắc đầu:

“Vẫn chưa ăn.”

Lục Ngộ Chu nói:

“Vậy tôi không quấy rầy nữa.”

Trì Trọng Kiều cảm ơn rồi cũng không có ý giữ lại. Tuy Lục Ngộ Chu không khó gần như anh tưởng, nhưng tăng thiện cảm thì tăng, Trì Trọng Kiều cũng không vội vã muốn thân thiết. Anh vẫn cảm thấy Lục Ngộ Chu có gì đó rất xa cách, và trong lòng anh, cũng không muốn dây dưa quá nhiều với nhân vật “nam chủ định mệnh” này.

Dù chưa hắc hóa, nhưng trong nguyên tác, nam chính cũng là kiểu cố chấp và phức tạp.

---

“À đúng rồi.”

Đã đi tới chân cầu thang, Lục Ngộ Chu chợt nhớ ra điều gì, quay lại.

Trì Trọng Kiều mở cửa, chờ cậu nói tiếp.

“Nếu có thời gian, anh ghé thăm lão gia tử nhiều một chút nhé. Ông ấy lớn tuổi rồi, thích trong nhà náo nhiệt.”

Biểu cảm của Lục Ngộ Chu không thay đổi mấy, nhưng trong ánh mắt vốn lạnh lùng xa cách, lại có một tia dịu dàng khẽ tan ra.

Trì Trọng Kiều mỉm cười:

“Đương nhiên rồi, ông ấy thương tôi như thế, tôi có thời gian nhất định sẽ qua.” Anh còn đang nghĩ rằng mình cần phải để tâm hơn đến lão gia tử hơn, sao có thể bỏ mặc không quan tâm chứ? Anh còn đang tìm cách để có thêm cơ hội ở bên cạnh ông nhiều hơn.

Lục Ngộ Chu dường như khẽ cười, rồi quay người rời đi.

Trì Trọng Kiều nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng lập tức phong cho Lục tiểu thiếu gia một tấm “thẻ người tốt”:

Xem đi, đúng là một đứa cháu hiếu thuận đáng yêu.

Trì Trọng Kiều uống mấy ngụm canh, cuối cùng cũng lấy lại sức. Dì Chu nấu canh đúng là tuyệt nhất, vừa thơm vừa ngọt, ấm lòng sau một ngày mệt mỏi. Anh mở điện thoại lướt Weibo giết thời gian.

Vừa nãy quay xong, anh và Nhan Chanh đã follow nhau. Lúc này, Nhan Chanh vừa đăng một bài: một tấm ảnh selfie chụp cùng Trì Trọng Kiều, kèm dòng chữ:

"Đẹp trai không?!”

Nhan Chanh từng đóng vai nữ phụ trong một bộ phim truyền hình nhỏ, nhờ tạo hình dễ thương và diễn xuất tạm ổn mà nổi lên một chút. Trên Weibo cũng có kha khá fan hoạt động. Bài viết vừa đăng, đã có hàng trăm bình luận nhảy lên.

Trì Trọng Kiều đang định lướt qua thì bỗng thấy một bình luận nổi bật — là của một tài khoản V nổi tiếng:

Từ Hành Chu V:

“Haha, tôi còn chưa nhập tổ mà mọi người đã chơi vui thế này à? Anh trai nhỏ mới toanh đẹp trai ghê, bắt đầu thấy lo cho mình rồi đó!”

Từ Hành Chu — nam chính của Mẫu Nghi Thiên Hạ — cũng là tân binh, nhưng mới debut chưa lâu đã vững vàng leo lên tuyến hai. Trong đoàn phim, anh ta là “người có giá” nhất.

Nhan Chanh đóng phim truyền hình đầu tiên cũng là với Từ Hành Chu. Anh ta làm nam chính, cô làm nữ phụ si tình. Hai người cùng trường, có hợp tác, lại từng học khóa trên khóa dưới nên quan hệ ngoài mặt cũng khá thân thiết. Trong mắt công chúng, Từ Hành Chu luôn ra dáng đàn anh biết quan tâm đàn em.

Bên dưới bình luận của anh ta, fan ùa vào bình luận dồn dập, nội dung rất “quen thuộc”:

> “Trong lòng em chỉ có ca ca thôi!”

“Dù người khác có đẹp cỡ nào thì ca ca vẫn là nhất!”

“Tân binh có đẹp cỡ gì thì cũng không bằng ca ca diễn hay!”

“Yêu ca ca từ nhan sắc đến nhân phẩm, tiểu thịt tươi thì cũng không so được!”

Bình luận nhanh chóng nghiêng hẳn về một phía, trở thành “buổi tiệc tung hô Từ Hành Chu”. Dù là bài đăng của Nhan Chanh, nhưng hoàn toàn bị fan của Từ Hành Chu kiểm soát bình luận.

Trì Trọng Kiều nhìn mà buồn cười, không phản hồi dưới bài đăng của Từ Hành Chu, chỉ đơn giản ấn nút “chuyển tiếp” bài đăng của Nhan Chanh.

Chạy vào phần bình luận dưới Weibo của cô gái nhà người ta để tìm cảm giác tồn tại… đúng là quá mất phong độ. Hơn nữa, anh cũng đâu có ý định lên sàn đấu với Từ Hành Chu.

Anh vừa uống canh vừa thong thả nghĩ:

Giới giải trí lớn như vậy, chén cơm to như vậy, ai ăn hết nổi một mình?

---

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Nhan Chanh đang tức đến mức ném cả điện thoại.

“Hắn có bị bệnh không vậy?!”

Người đại diện ôm đầu than trời:

“Ôi trời ơi, tổ tông nhỏ của tôi ơi, xin em bớt bớt nóng tính đi…”

Nhan Chanh trừng mắt:

“Fan bạn gái của hắn ngày nào cũng lên mạng mắng em, em còn phải tươi cười với hắn nữa hả?! Tức chết đi được! Nhìn đi, em đăng Weibo, toàn là fan hắn nhảy vào chiếm sóng!”

Người đại diện kiên nhẫn dỗ dành:

“Thì người ta nổi hơn em nhiều, cũng đang giúp em nổi lên đó chứ, em cứ mãi lăn lộn với mấy tân binh thì làm sao có tương lai? Người thì phải hướng lên chỗ cao mà đi. Em nên cười tươi với Từ Hành Chu nhiều vào, anh ta là đàn ông, chẳng lẽ lại chấp nhặt đến mức tỏ thái độ với em sao?”

Nhan Chanh ngồi phịch xuống, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không nói gì, nhưng sắc mặt rất khó coi.

Người đại diện tưởng cô đã nghe lọt tai, thở phào rồi lặng lẽ rời đi.

Chỉ còn lại một mình, Nhan Chanh bật cười lạnh.

Có nữ diễn viên nào có thực lực lại cam chịu mang danh “bình hoa ôm đùi” không?

Huống hồ, cô quả thật đã bị fan bạn gái của Từ Hành Chu “hành” tới nơi tới chốn. Mỗi lần hắn ta xuất hiện dưới Weibo của cô, y như rằng hôm đó cô lại bị mắng sml.

Dìu dắt ư?

Nhan Chanh siết chặt lòng bàn tay:

Nhan Chanh khẽ siết chặt lòng bàn tay: Chỉ vì hắn bày ra cái hình tượng “nam thần học trưởng ấm áp như nắng” mà hại cô bị kéo anti-fan nhiều đến vậy!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play