“Bang!”

Bên ngoài nhà bếp, dì Chu nghe thấy một tiếng vỡ giòn vang, hoảng hốt chạy vào. Cậu thanh niên tuấn tú đứng thẫn thờ cạnh bồn nước, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm những mảnh thủy tinh vỡ đầy sàn.

Dì Chu sợ đến hồn vía lên mây: “Trì thiếu gia, có bị thương tay không đấy?”

Trì Diệc chợt hoàn hồn, cố gượng cười với bà: “Không sao đâu dì Chu , con vừa trượt chân thôi. Xin lỗi, còn làm rơi vỡ ly.”

Dì Chu cười xòa, cúi xuống nhặt từng mảnh. Trì Diệc vội bước đến: “Để con làm ạ.” Nói rồi quay người đi lấy chổi và hốt rác, quét sạch những mảnh vỡ rơi lả tả trên nền nhà.

Dì Chu thấy động tác anh nhanh nhẹn, ánh mắt ánh lên vẻ hiền hậu – người lớn tuổi mà, luôn có thiện cảm với mấy đứa nhỏ vừa biết điều lại chịu khó.

“Đây là ly của thiếu gia Ngộ Chu đúng không?”

Chu tẩu mắt tinh, nhìn hoa văn còn sót lại trên mảnh sứ là nhận ra ngay, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong nhà này, cậu Ngộ Chu tính tình khó lường, cái ly bị đập vỡ thế kia, thể nào cũng không để yên.

Trì Diệc cúi đầu, ngượng ngùng cười: “Dạ, mai con sẽ mua cái mới rồi sang xin lỗi cậu ấy.”

Dì Chu thở dài.

Trì Diệc đứng lặng một lúc. Thực ra ban nãy anh chỉ định vào nhà trấn tĩnh lại, nhưng có một vấn đề quan trọng hơn: anh hoàn toàn không biết căn phòng của mình ở đâu!

Không sai – Trì Diệc hoàn toàn là "rơi" vào nơi này. Một giây trước còn đang ngồi trong nhà mình đọc kịch bản, giây sau đã thấy bản thân đứng giữa phòng bếp lạ hoắc. Cái ly vừa rồi chính là do bị bất ngờ mà làm rơi vỡ.

Dì Chu nhìn anh như có chút nghi ngờ: “Trì thiếu gia không được khỏe chỗ nào à?”

Trì Diệc lúng túng: “Không có gì ạ.”

Chu tẩu nghĩ chắc anh đang áy náy chuyện cái ly, nên không tiện nhắc lại. Bà dịu giọng nói: “Chắc thiếu gia còn chưa quen chỗ này. Tôi thấy có lúc cậu còn hay đi nhầm phòng.”

Lầu hai nhà họ Lục toàn là phòng cho thiếu gia, cửa phòng giống hệt nhau, Trì thiếu gia mới tới có hai ngày, lẫn lộn là chuyện bình thường.

Trì Diệc gật đầu lia lịa: “Dạ, vừa nãy con tìm không ra phòng.”

Dì Chu bật cười, chỉ tay về một căn phòng: “Kia kìa, phòng của thiếu gia là chỗ đó.”

Trì Diệc thở phào, vội vàng cảm ơn rồi bước vào.

Vừa khép cửa lại, nét mặt Trì Diệc liền sụp xuống. Anh ngồi bệt dưới nền, lưng tựa vào cánh cửa, cố gắng xâu chuỗi lại tình hình hiện tại: cậu vốn chỉ là một diễn viên tuyến hai, vừa nổi lên nhờ một vai phụ nam thứ hai trong phim truyền hình. Sau đó nhận tiếp một vai nhỏ nữa, rồi…

Trì Diệc nhớ lại tên “Lục Ngộ Chu” mà dì Chu vừa nhắc – chả phải nam chính trong kịch bản mới anh nhận đó sao?

Anh vội lục trên bàn, thấy một cuốn sách để mở. Trên trang đầu ghi tên chủ nhân: Trì Trọng Kiều.

Trì Diệc: “…”

Tên này quen lắm – pháo hôi trong nguyên tác!

Không sai, Trì Diệc đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà chính anh từng đọc – chính là tác phẩm chuyển thể thành phim anh vừa nhận vai trong đó!

Giờ nghĩ lại, có phải anh nên cảm ơn bản thân vì lúc phim truyền hình chuẩn bị khai máy đã kịp mua tiểu thuyết gốc về đọc? Nhưng vấn đề là… anh đâu có đọc hết. Trước khi xuyên vào đây, anh mới chỉ đọc được một phần ba, lại chỉ tập trung nghiền ngẫm mấy đoạn có liên quan đến nhân vật "Trì Trọng Kiều" – tức là thân thể hiện tại của anh.

Nguyên tác đến giữa truyện bắt đầu chuyển sang tuyến phát triển của nam chính Lục Ngộ Chu sau khi trưởng thành, chủ yếu xoay quanh những tình tiết đấu đá thương trường dày đặc. Mà Trì Trọng Kiều thì… đến khoảng giữa truyện đã gần như “hết đất diễn”.

Trì Diệc vốn không hứng thú với thể loại đấu đá thương trường, đọc tới mấy đoạn đó là bắt đầu nhảy cóc, bỏ qua hàng loạt tình tiết lẫn nhân vật quan trọng.

Vì vậy, tuy nói ạn "biết trước cốt truyện", nhưng biết cũng chỉ ở mức mơ hồ đại khái, kiểu như biết truyện này HE hay BE, chứ thật sự chẳng giúp được gì trong việc đối phó tình huống thực tế.

Nói thêm về nhân vật Trì Trọng Kiều mà anh đang nhập vai – đây là một nam phụ bối cảnh khá sáng sủa: xuất thân từ gia đình tử tế, ông nội từng là chiến hữu vào sinh ra tử với Lục lão gia. Sau này vì cứu Lục lão gia mà hy sinh, nên từ đó Lục lão gia luôn ghi nhớ ân nghĩa, rất chăm lo cho Trì gia.

Còn chuyện Trì Trọng Kiều hiện đang sống ở Lục gia, đơn giản là vì bất hòa với chủ nhà cũ, tạm thời chưa tìm được chỗ ở phù hợp, nên sang đây “ở nhờ”.

Trì Diệc đối với nam chính trong truyện thật ra cũng không nhớ rõ lắm. Ấn tượng của hắn về Lục Ngộ Chu chỉ dừng ở mấy đoạn đầu truyện: là một thiếu niên có phần nóng tính, hơi ngang ngược, sau đó bị bạn bè xa lánh, dần dần hắc hóa.

Có điều thứ khiến Trì Diệc ấn tượng sâu sắc nhất lại là… vận khí của nam chính.

Không đùa đâu, vận khí của Lục Ngộ Chu thật sự thảm như mình vậy. Đen đến mức khiến người ta tức muốn ói máu.

Bên này, tiểu thuyết được cải biên thành phim truyền hình và bất ngờ bạo hồng ngay từ khi mới lên sóng. Mà vai diễn đẩy hắn lên hàng hot chính là nhân vật Trì Trọng Kiều – một vai phụ hào nhoáng như khoác áo rồng, thậm chí còn chưa được tính là nam ba chính thức.

Dù là trong tiểu thuyết gốc hay kịch bản chuyển thể, nhân vật này đều chỉ xuất hiện ở giai đoạn đầu truyện. Sau đó thì sao? Bởi vì vô tình đắc tội nam chính, nên chỉ cần scandal nổ ra là ngay lập tức rớt đài thảm hại, kết cục là "cơm hộp"* cũng không còn để ăn.

Trì Diệc thở dài thườn thượt.

Theo trí nhớ, Trì Trọng Kiều chỉ làm đúng một việc chọc giận nam chính – đưa cho Lục Ngộ Chu ly sữa bò bị bỏ thuốc ngủ. Vì thế, hôm sau nam chính ngủ quên, trễ kỳ thi đại học môn đầu.

Tệ ở chỗ: Trì Trọng Kiều không hề biết ly đó bị bỏ thuốc. Cậu chỉ nghe theo lời Lục Trác – anh cả của nam chính – bảo mang sữa cho em trai.

Sau này, mọi chuyện bại lộ, chưa kịp vạch mặt Lục Trác thì Trì Trọng Kiều đã bị gánh hết tội, bị đuổi khỏi nhà, thân bại danh liệt.

Trì Diệc mở điện thoại, nhìn thấy hôm nay là ngày 6 tháng 6.

Hỏng rồi. Theo kịch bản, chính đêm nay là lúc nam chính bị bỏ thuốc. Mà cái ly anh làm vỡ hồi nãy – chính là ly sữa bò ấy!

Nghĩa là… anh đến muộn mất rồi.

Trì Diệc gập quyển sách trước mặt lại – bìa sách ghi rõ ràng: 《Diễn Viên Tự Mình Tu Dưỡng》.

Anh thở dài. Điểm an ủi duy nhất là Trì Trọng Kiều cũng từng học diễn xuất, hiện đang là sinh viên năm tư.

Nằm vật ra giường, Trì Diệc bắt đầu nghĩ cách giải quyết. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách duy nhất: gọi Lục Ngộ Chu dậy. Dù không biết thuốc mạnh cỡ nào, có thể tỉnh dậy kịp không, nhưng nếu không thử, cứ để cốt truyện tiếp diễn như cũ, người thảm vẫn là anh thôi.

Trì Diệc vẫn giữ tinh thần lạc quan. Trong lúc đi lấy quần áo đi tắm, anh còn soi gương mỉm cười tự nhủ: biết đâu chết rồi lại có thể xuyên về? Mới vừa nổi tiếng, còn bao nhiêu việc chưa làm xong, sự nghiệp gây dựng bao năm lẽ nào lại tan thành mây khói.

Từ giờ trở đi, tên của anh là Trì Trọng Kiều.

 

---

Ngày hôm sau.

Trì Trọng Kiều bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài cửa. Mắt nhắm mắt mở bò dậy, nhưng trong lòng thì đầy vui mừng: tối qua trong mơ, anh đã tìm lại được ký ức của nguyên chủ. Như vậy, nếu có gặp người quen của nguyên thân, cũng không lo nhận nhầm.

Xong xuôi mọi việc cá nhân, vừa nhìn đồng hồ, anh suýt giật mình – đã gần 7 giờ!

Môn thi đầu tiên là Ngữ văn, bắt đầu lúc 9 giờ. Nếu từ nhà họ Lục đến điểm thi, ít nhất mất 40 phút – đó là trong điều kiện đường không kẹt xe.

Trong nguyên tác, Lục Ngộ Chu dù uống phải sữa có thuốc ngủ nhưng vẫn tỉnh kịp giờ. Vấn đề là trên đường đi gặp liên tiếp đèn đỏ, lại còn kẹt xe nhẹ. Chạy đường vòng tốn thời gian, tới nơi thì trường thi đã đóng cổng.

Ai ngờ được có ngày thi đại học mà đường lại kẹt!

Lục Ngộ Chu lỡ mất môn thi đầu tiên.

Vận xui ấy, Trì Trọng Kiều hiểu quá rõ. Bản thân anh cũng từng đen đủi tới mức không thể cứu vãn.

Đứng trước gương, nhìn gương mặt lạ lẫm nhưng tuấn tú, Trì Trọng Kiều hít sâu một hơi rồi quay người rời phòng.

Anh quyết định – phải đi gọi người.

Một khi Trì Trọng Kiều đã quyết, sẽ không hề dao động. Tìm được phòng Lục Ngộ Chu, anh không do dự gõ cửa ba tiếng.

Cánh cửa lập tức bật mở.

Thiếu niên 17 tuổi, dáng người tuy mảnh khảnh nhưng đã hiện rõ khí chất trưởng thành. Mặt mày anh tuấn, mi mắt hẹp dài, môi mỏng, cả người toát ra vẻ lạnh lùng khó gần.

Trì Trọng Kiều: “…” Anh vội giấu tay ra sau lưng, khẽ ho một tiếng.

Lục Ngộ Chu liếc nhìn anh, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

“Giờ cũng gần tới rồi, tôi định gọi cậu ra xe.”

Khóe môi Lục Ngộ Chu hơi nhếch lên như đang cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng khiến người khác phải rùng mình. Cậu khẽ gật đầu rồi quay vào lấy cặp.

Trì Trọng Kiều âm thầm cảm khái – đứa nhỏ này quả thật lạnh như băng.

Thân thể Trì Trọng Kiều mới hai mươi, nhưng Trì Diệc đã 27 tuổi, tâm lý hơn hẳn. Thật khó để coi Lục Ngộ Chu là bạn đồng trang lứa.

Dì Chu đang bưng bữa sáng lên, Trì Trọng Kiều nhanh chân phụ một tay.

Lục Ngộ Chu ăn rất nhanh. Trì Trọng Kiều hôm nay cũng có tiết học, mà trường đại học lại gần điểm thi, nên cả hai ngồi chung xe.

Lên xe, Lục Ngộ Chu liền nhắm mắt dưỡng thần, chẳng giống một thí sinh đang lo lắng thi cử. Thái độ ung dung ấy khiến người khác cảm thấy lạ.

Tài xế Diệp Côn – người thân tín của Lục lão gia – liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu: “Cậu chủ có muốn tranh thủ xem lại sách không?”

Lục Ngộ Chu mở mắt. Đôi mắt phượng quyến rũ, hàng mi dài cong, ánh nhìn mông lung khiến người đối diện lầm tưởng là thâm tình. Cậu nhìn Diệp Côn, nói: “Không cần. Chú Diệp lái nhanh chút. Nếu bị kẹt xe thì con khỏi đi thi.”

Diệp Côn rùng mình. Đứa nhỏ này vốn đã tà tính từ nhỏ, đến mức ông – một cựu quân nhân – cũng bắt đầu tin mấy thứ "vận mệnh" mà trước giờ ông chẳng bao giờ để tâm. Không phải không tin – chỉ là Lục Ngộ Chu thật sự… quá xui.

Trì Trọng Kiều rất thấu hiểu, anh biết hôm nay kiểu gì cũng có kẹt xe, nhưng vẫn cố trấn an: “Biết đâu hôm nay lại suôn sẻ thì sao? Đường còn dài mà.”

Phải, đường còn dài. Cậu mới chỉ vừa bước vào ván cờ này. Đời trước có thua, nhưng lần này – nếu đã có cơ hội làm lại – sẽ không bước vào vết xe đổ nữa.

Lục Ngộ Chu nhìn anh, khẽ gật đầu.

Diệp Côn thở dài: “Mong lời Trì thiếu gia linh nghiệm.”

Không ngờ – đường đi hôm nay lại suôn đến kỳ lạ. Không chỉ không kẹt xe, mà đến cả đèn đỏ cũng không gặp. Quãng đường 40 phút chỉ mất đúng 30 phút.

Dừng xe trước cổng trường, Diệp Côn thì thào: “Chạy bao nhiêu năm, chưa bao giờ gặp đường thông như vậy…” Ông liếc nhìn Trì Trọng Kiều – trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Có lẽ, trên đời này thật sự có người… may mắn hơn người khác.

Lúc này chỉ mới 8 giờ hơn. Lục Ngộ Chu ngỡ mình lại đến trễ, không ngờ còn dư cả tiếng.

Trì Trọng Kiều lấy từ cặp ra một hộp bút: “Tôi mua ở tiệm gần trường đại học, nghe nói dùng đồ ở đó thi cử đều thuận lợi. Thử xem nhé?”

Diệp Côn dần dần mê tín thật. Lúc này, lời chúc tốt đẹp chẳng bao giờ là thừa. Ông thúc giục: “Cầm lấy đi thiếu gia, tấm lòng của Trì thiếu gia mà.”

Lục Ngộ Chu nhận hộp bút. Văn phòng phẩm cậu chuẩn bị vốn đã bị Lục Trác động tay chân, nên vốn đã có ý định thay mới. Giờ Trì Trọng Kiều đưa, cũng chẳng có lý do gì từ chối.

Vừa xuống xe, Trì Trọng Kiều bất chợt gọi với: “Chờ chút!”

Lục Ngộ Chu quay lại.

Trì Trọng Kiều cười: “Chúc thi thuận lợi, đề nào cũng làm được.”

Lục Ngộ Chu đáp: “Mượn lời chúc may mắn của anh.”

Cậu không quay lại nữa, chỉ tìm một chỗ râm mát gần đó ngồi xuống.

Dù đã lâu không đụng sách vở, nhưng trong ký ức của kiếp trước, cậu vẫn nhớ rõ đáp án kỳ thi năm ấy. Khi Lục Ngộ Chu nhắm mắt trên xe, chính là đang hồi tưởng lại những câu trả lời đó.

Khi phát đề, Lục Ngộ Chu định dùng bút mình mang theo, rồi lại chuyển tay lấy bút Trì Trọng Kiều đưa.

Nhiều câu hỏi cậu vẫn nhớ rõ như in – kể cả đọc hiểu và nghị luận. Viết văn cũng mạch lạc trơn tru, từng câu từng chữ đều như "trúng tủ".

Cả bài thi trôi chảy từ đầu đến cuối – đúng như lời Trì Trọng Kiều nói: mở đề thuận lợi, viết tới đâu thông tới đó.

Ra khỏi trường thi, trời đổ mưa. Từ xa, Lục Ngộ Chu thấy Trì Trọng Kiều cầm ô đứng chờ. Cậu bỗng nở nụ cười: lần này… mở đầu thật tốt.

Lục Ngộ Chu tiện tay ném cây bút cũ vào thùng rác.

Một đời xui xẻo, hiếm lắm mới có một việc suôn sẻ.

Có lẽ, đời này – từ khoảnh khắc Trì Trọng Kiều gõ cửa phòng cậu – đã bắt đầu thay đổi.

--

Trời oiii Al nó còn cắt bớt mấy đoạn làm tui phải đi so lại từ đầu rồi dịch+beta lạiii T.T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play