Ngày hôm sau, Từ Hành Chu vào tổ quay, cả ngày đều là cảnh diễn chung với Nhan Chanh, Trì Trọng Kiều dứt khoát chào hỏi Quách An Thành xin nghỉ luôn, không đến.

Quách An Thành là bạn cũ của ông nội Lục , Lục Ngộ Chu từ nhỏ cũng do ông nhìn lớn lên. Nghe tin Lục Ngộ Chu gặp chuyện, ông đã biết từ trước, cũng hiểu Trì Trọng Kiều là vì lo cho cậu nên mới như vậy, thế là dứt khoát cho nghỉ luôn cả ngày. Dù sao hai ngày này quay khá thuận lợi, phần diễn của Trì Trọng Kiều cũng đã hoàn thành kha khá.

Trì Trọng Kiều rảnh rỗi cả ngày, bèn đến nhà họ Lục giúp Lục Ngộ Chu thu dọn vài món đồ dùng cá nhân. Nếu không phải vì nhà họ Lục ở quá xa phim trường, mà Lục Trác thì có thể về bất cứ lúc nào, Trì Trọng Kiều cũng không muốn để tiểu thiếu gia phải chịu uất ức theo mình thuê nhà sống tạm.

“Cậu đừng động, để tôi làm,” Trì Trọng Kiều ngăn Lục Ngộ Chu lại, “Muốn mang theo gì thì cứ nói với tôi.”

Lục Ngộ Chu nói: “Quần áo thì để tôi tự lấy, phiền anh giúp tôi lấy hai quyển sách được không? Tầng thứ năm bên phải cuốn thứ hai, tầng thứ sáu bên trái cuốn thứ bảy.”

Thu dọn quần áo khó tránh khỏi đụng đến mấy món đồ riêng tư, Trì Trọng Kiều nghĩ tiểu thiếu gia chắc cũng ngại, nên gật đầu đồng ý, quay người đi lấy sách.

Vừa quay đi vừa thầm thở dài: Lạm dụng lao động vị thành niên rồi, tội lỗi, tội lỗi…

Anh lấy xuống hai quyển sách gốc từ trên kệ. Biết sơ sơ về tiếng Pháp, anh nhận ra một quyển là Những nội dung cốt lõi của kinh tế học thuần túy, quyển còn lại là Nguyên lý kinh tế học.

Trì Trọng Kiều: “……”

Không hổ là nam chính, đã đọc mấy quyển này rồi. Anh liếc quanh giá sách – to thế mà không có nổi một quyển tiểu thuyết giải trí.

Anh thì vẫn thích đọc tiểu thuyết hơn.

Để tránh không khí quá yên ắng, Lục Ngộ Chu vừa xếp quần áo vừa mở lời: “Tôi nghe nói nam chính hôm nay mới vào đoàn à?”

Trì Trọng Kiều phản ứng chậm nửa nhịp: “Ừ, đúng vậy. Hôm nay tôi không có cảnh quay, nên xin phép nghỉ luôn.”

Lục Ngộ Chu gập áo: “Ở đoàn phim thích nghi tốt chứ?”

Miệng nói kiểu này cứ như bậc trưởng bối đang hỏi thăm, hoàn toàn không giống tuổi thật của cậu ấy.

Trì Trọng Kiều thấy hơi khó nói: “Khá ổn, đạo diễn Quách tính tình tốt, trong đoàn cũng chẳng ai nổi nóng.”

Lục Ngộ Chu: “Cậu thấy bộ phim này có khả năng nổi không?”

Trì Trọng Kiều vừa cất mấy món đồ hay dùng lên bàn vào túi, nghe thế liền ngẩng đầu, nói chắc nịch: “Chỉ cần nam chính diễn ổn, thì có lý gì mà không hot?”

Kịch bản ít nhất cũng đáng 7 điểm, dàn diễn viên không ai dưới mức trung bình, chỉ cần đạo diễn Quách biên tập cẩn thận, thì đây chắc chắn là “ngựa ô” của năm nay. Với con mắt nghề của Trì Trọng Kiều, phim này hot là điều khỏi bàn cãi. Huống hồ, anh là người cầm một nửa kịch bản, nắm rõ cốt truyện – anh biết chắc bộ này sẽ bùng nổ.

Anh cười bảo: “Tin tôi đi, lần này ông nội Lục sẽ không lỗ vốn đâu.”

Thực ra, người đầu tư chính của Mẫu nghi thiên hạ không phải ông nội Lục, mà là Lục Ngộ Chu. Mà Lục Ngộ Chu đương nhiên biết bộ phim này cuối cùng sẽ vượt trội giữa hàng loạt phim truyền hình năm nay, thực sự bạo hit. Cậu hỏi vậy chỉ là muốn thử “lấy quẻ tài vận”, chẳng hiểu vì sao, mỗi lần ở cạnh Trì Trọng Kiều lại thấy vận khí tốt hơn hẳn.

Lục Ngộ Chu hơi cong môi: “Mượn lời cát lành của anh vậy.”

Thu dọn xong xuôi, hai người tiện đường mua vài món ăn rồi cùng nhau về căn hộ nhỏ của Trì Trọng Kiều.

“Hai hôm nay cậu ngủ phòng tôi nhé?” Trì Trọng Kiều nhanh nhẹn thay bộ vỏ chăn mới.

Lục Ngộ Chu cố gắng hỗ trợ thay vỏ gối bằng một tay: “Vậy còn anh?”

Trì Trọng Kiều thầm nghĩ: Đứa nhỏ hiểu chuyện thật, còn biết nghĩ cho người khác.

Anh dịu dàng nhìn cậu: “Phòng làm việc còn cái giường nhỏ nữa. Đã 11 giờ rồi, để tôi đi nấu gì đó.”

Lục Ngộ Chu không nghĩ anh còn biết nấu ăn, tò mò theo vào căn bếp nhỏ. Sau khi thấy Trì Trọng Kiều loay hoay một hồi, cậu khẽ lắc đầu.

Trì Trọng Kiều định làm bữa đơn giản – vài phút là xong – không cần chờ.

Nhưng mà…

Anh dịch người che nồi, nhìn nồi nước sôi mà rơi vào trầm tư: Rõ ràng định làm trứng xào cà chua, thế quái nào lại thành… canh trứng cà chua?

Trước khi xuyên thư, trình độ nấu ăn của Trì Diệc chỉ ở mức muối nhiều thêm nước, nước nhiều thêm muối (vl hahaha), ăn được nhưng tuyệt đối không ngon. Sau khi xuyên, hơn một tháng bận bịu, anh còn chẳng đụng nổi đến cái nồi. Bị dì Chu– đầu bếp xịn – nuôi thành béo trắng mũm mĩm, giờ mới vào bếp lại, thấy cái gì cũng lạ lẫm.

So với trước thì còn… dở hơn.

Lục Ngộ Chu thở dài nhẹ.

“Canh… cũng tạm được?” Trì Trọng Kiều nhanh chóng ý thức được chuyện không ổn, khụ nhẹ rồi tránh sang một bên, “Hay là… mình gọi đồ ăn nhé?”

Lục Ngộ Chu nhìn nồi canh đỏ ngầu, toàn trứng là trứng, thật sự không nuốt nổi: “Để tôi gọi.”

Trì Trọng Kiều thì vội dọn “hiện trường gây án”: “Thế để tôi rửa nồi.”

 

Ăn cơm xong, Trì Trọng Kiều giúp Lục Ngộ Chu bật máy tính, còn đang chỉnh lại vài mục tài liệu thì nghe thấy thiếu niên ngồi bên ghế sofa đột nhiên mở miệng.

“À đúng rồi,” Lục Ngộ Chu nghiêng đầu, giọng lười biếng, “Con trai ông Quách gần đây chuẩn bị về nước, quay lại chắc chắn sẽ ghé đoàn phim quậy một chuyến.”

Cậu ngừng một chút, như đang cân nhắc cách gọi cho phù hợp, “…… Anh Kiều nhớ tránh mặt một chút thì hơn.”

Tính cách Lục Ngộ Chu vốn nhàn nhã, giọng nói cũng nhẹ bẫng, nhưng một tiếng “anh Kiều” phát ra từ miệng cậu lại khiến Trì Trọng Kiều không hiểu sao thấy gai sống lưng.

Anh không kìm được rùng mình, kinh ngạc hỏi: “Quậy chuyện gì?!”

Khóe môi Lục Ngộ Chu khẽ cong, như cười như không: “Ông Quách so với ông nội tôi còn trẻ hơn mười tuổi, vốn là người làm ăn truyền thống, kỳ vọng lớn nhất chính là để con trai nối nghiệp. Ai ngờ con ông lại bỏ hết công ty để mở studio game riêng, khiến ông tức đến mức đem toàn bộ cơ nghiệp giao cho cháu trai, còn bản thân thì về già theo đuổi đam mê.”

Trì Trọng Kiều nhướng mày: “Đam mê là… quay phim truyền hình?”

"Ừm,” Lục Ngộ Chu gật đầu, “Quay phim truyền hình thì không sao, nhưng người đó mà đã làm việc thì nghiêm túc quá mức. Có lúc mải mê quá, quên luôn chuyện giữ gìn sức khỏe. Lần trước quay phim, chỉ vì một cảnh gì đó mà quay liền mấy ngày, lớn tuổi rồi đâu chịu nổi, quay xong liền ngã bệnh. Chú Quách giận đến mức mắng cho ông Quách một trận, từ đó về sau bất kể ông cụ nói gì, ông ấy cũng nhất quyết không chịu chi tiền cho ông đi quay phim nữa.”

Trì Trọng Kiều bật cười: “Vậy nên chúng ta mới được hưởng sái đây à?” Anh đặt đũa xuống, đột nhiên nói, “Vậy ra nhà tài trợ chính của 《 Mẫu Nghi Thiên Hạ 》 là ông nội Lục… cho nên ông vào viện điều dưỡng là để tránh con trai ông Quách?”

Lục Ngộ Chu gật đầu: “Đúng vậy. Chú Quách mà nổi nóng thì ai cũng phải tránh.”

Trì Trọng Kiều nghe xong thì trầm ngâm: Ông nội né được, nhưng đoàn phim còn có một người đại diện cho bên đầu tư – chính là anh. Vậy chẳng phải tất cả phiền toái đều dồn lên đầu anh sao?

Anh ngẫm nghĩ một lát, rồi lập tức ném nỗi lo qua một bên, cười nói: “Biết đâu tôi với chú Quách gặp nhau liền hợp ý, ông ấy lại chẳng nỡ gây khó dễ cho tôi ấy chứ.”

Lục Ngộ Chu: “……”

Cậu thật sự không hiểu nổi sao có người trông thì nghiêm túc, vậy mà tính tình lại vô tư đến mức này. Cái gì cũng có thể nói ra, chuyện nào cũng nhẹ nhàng cho qua, xoay một cái là quên.

Vết thương trên tay Lục Ngộ Chu tuy trông khá sâu, nhưng không chạm gân cốt. Thân thể cậu còn trẻ, phục hồi nhanh, vài hôm đã bắt đầu đóng vảy.

Có điều, dì Chu vốn định quay về trong ba ngày thì giờ lại có việc đột xuất phải lùi lịch. Nói cách khác, Lục Ngộ Chu còn phải ở lại nhà Trì Trọng Kiều thêm vài hôm nữa.

Hôm nay, Trì Trọng Kiều có nguyên ngày quay ở tổ phim. Trước khi ra khỏi cửa, anh cứ đứng đó chần chừ, vẻ mặt hơi lo lắng, không yên tâm để Lục Ngộ Chu ở nhà một mình.

Thực ra Lục Ngộ Chu cũng không hiểu nổi — cậu chỉ bị thương mỗi cái tay, vậy mà Trì Trọng Kiều cứ nhìn cậu như thể cậu vừa bị liệt nửa người không bằng.

Lục Ngộ Chu đi đến cạnh anh: “Chú Quách hôm nay sẽ về, tôi theo anh tới đoàn phim luôn đi.”

Dù gì cậu cũng là nhà đầu tư chính của 《 Mẫu Nghi Thiên Hạ 》, đến hiện trường xem một vòng, ai cũng không thể nói gì được.

Trì Trọng Kiều suy nghĩ một chút, vẫn không yên tâm: “Không được. Trời hôm nay nắng lắm, nếu cậu ra mồ hôi rồi nhiễm trùng thì sao? Ở nhà nghỉ ngơi vẫn hơn.”

Lục Ngộ Chu chau mày: “Bên kia không có phòng nghỉ với điều hoà chắc? Hơn nữa tôi còn chưa ghé qua đoàn lần nào, cũng muốn xem thử các anh quay thế nào, có thuận lợi không.”

Phòng nghỉ có điều hòa, Trì Trọng Kiều do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Dù sao tiểu thiếu gia thị sát đoàn phim, anh cản cũng chẳng hợp lý.

“Cậu đợi chút.”

Trì Trọng Kiều vào phòng ngủ lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai, đội lên đầu Lục Ngộ Chu, vành mũ kéo thấp che gần nửa gương mặt: “Khẩu trang cũng cầm theo, bên ngoài bụi lắm.”

Lục Ngộ Chu còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã tối sầm — cái khẩu trang đã bị nhét thẳng vào tay.

Từ nhỏ tới lớn, cậu chưa từng bị ai chăm sóc kiểu này.

Lục Ngộ Chu điều chỉnh lại mũ, cúi đầu che đi cảm xúc khó gọi tên nơi đáy mắt.

Ban đầu hắn vẫn luôn ôm tâm lý áy náy với Trì Trọng Kiều, nghĩ cách nào đó để bồi thường. Nhưng sau vài ngày ở chung, linh hồn tổng tài hai mươi tuổi trong người Lục Ngộ Chu rốt cuộc đã bị… hai mươi tuổi Trì Trọng Kiều dắt mũi — Trì Trọng Kiều đối xử với cậu y như con trai mà nuôi!

Phải nói rõ ràng hơn một chút, Trì Trọng Kiều cực kỳ thích mua đồ cho cậu. Mỗi ngày quay xong trở về, người kia đều sẽ xách theo mấy món linh tinh kỳ quái, phần lớn là mấy món đồ chơi mới lạ mà đám thiếu niên mười mấy tuổi mê tít. Lục Ngộ Chu khi đến nhà Trì Trọng Kiều chỉ mang theo đúng một cái vali, đến lúc về, sợ là phải xách theo ít nhất hai cái.

Chuyện này cũng chẳng thể trách Trì Trọng Kiều. Tuy bề ngoài mới hai mươi, nhưng linh hồn anh đã hai mươi bảy tuổi, nhìn Lục Ngộ Chu mười bảy tuổi, trong tiềm thức đã mặc định khoảng cách cả một thế hệ. Bảo anh coi Lục Ngộ Chu như người cùng lứa để đối xử thật sự là chuyện quá khó.

Vị tổng tài Lục bị đối xử như con nít ngoan ngoãn theo sau “ba ba Trì” đến phim trường. Trì Trọng Kiều dẫn Lục Ngộ Chu vào phòng nghỉ.

Điều kiện đoàn phim không dư dả gì, chỉ có một phòng nghỉ tạm thuê, mấy diễn viên chính đều phải chung nhau chỗ hóa trang và thay đồ. Nữ chính Nhan Chanh đang được hóa trang, Quách An Thành thì ngồi cạnh giảng giải cảnh quay cho cô.

“Chào buổi sáng.”

Trì Trọng Kiều bước vào trước, nhoẻn miệng chào mọi người trong đoàn. Người phụ trách bước tới bắt tay với cậu, cười hỏi: “Đây là con nhà ai mà xinh thế?”

Trì Trọng Kiều bật cười, tay giơ lên khẽ chỉ về phía sau: “Kim chủ nhà em đó.”

Người phụ trách thoáng sững sờ, đánh giá thiếu niên trẻ tuổi đi sau, đoán chắc là tiểu thiếu gia nhà nào đến chơi, liền cười gật gù, không hỏi thêm.

Trên đường quay về bàn làm việc, ông ta không nhịn được liếc nhìn Trì Trọng Kiều lần nữa. Trong lòng cả đoàn phim đều ngầm hiểu, nhân vật nam số 2 này có mối quan hệ không tầm thường với đạo diễn, đại khái là họ hàng xa hay kiểu kiểu vậy. Nhưng giờ xem ra… cái “bối cảnh” sau lưng Trì Trọng Kiều có vẻ còn cứng hơn bọn họ nghĩ nhiều.

Quách An Thành nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại thì thấy Trì Trọng Kiều bước vào, sau lưng còn có cả Lục Ngộ Chu đi cùng.

Lục Ngộ Chu gọi: “Ông Quách.”

Biết hôm nay con trai sẽ đến, Quách An Thành đã mất ngủ cả đêm vì lo, giờ vừa thấy Lục Ngộ Chu là như bắt được cứu tinh.

“Ôi chao, Ngộ Chu tới rồi à!”

Ông nắm lấy tay Lục Ngộ Chu, cười hề hề nói: “Lại để ta nhìn chút nào —— trời ơi! Cái mặt làm sao ra nông nỗi này?! Lão Lục biết chưa? Vết thương thế này có để lại sẹo không?”

Trì Trọng Kiều lúc này đang ngồi trang điểm, nghe thế thì hé một mắt liếc sang mặt Lục Ngộ Chu: “Bác sĩ nói không sao.” Dù vết thương khá dài, nhưng cũng may không quá sâu, hôm qua thay thuốc thấy đã đỡ hơn nhiều.

Lục Ngộ Chu nghe vậy ngẩng đầu nhìn sang. Trì Trọng Kiều khẽ cong khóe môi với cậu. Vì đang hóa trang nên biểu cảm trên mặt anh khá kiềm chế, chỉ hơi nhếch môi một chút, hàng mi dài khẽ run, nhưng ánh cười trong mắt thì vẫn không giấu được.

Quách An Thành thở phào: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Ngộ Chu này,” ông xoa tay đầy mong chờ, “Hôm nay chú Quách cháu tới, cháu nhớ tranh thủ nói giúp ông vài câu hay hay đấy.”

Lục Ngộ Chu đành phải chuyển sự chú ý về phía Quách An Thành: “Vâng, cháu sẽ cố gắng.”

Lúc này Quách An Thành mới yên tâm phần nào, lại túm lấy Trì Trọng Kiều đang được hóa trang: “Cảnh quay hôm nay của cậu quan trọng lắm đấy. Đoàn phim thuê cả đống diễn viên quần chúng, đừng để xảy ra sai sót gì. Chậm trễ một lần là tốn không ít tiền, nhớ tiết kiệm giúp nhà mình đi nhé! Sáng nay ta định quay luôn cảnh đó. À mà, Từ Hành Chu đâu rồi? Sao còn chưa đến?”

Hôm nay chính là ngày quay phần cao trào của bộ phim, từ sáng sớm Quách đạo diễn đã nhắc đi nhắc lại không thôi, đến mức trợ lý đạo diễn bị nhắc phát sợ, chạy khắp nơi lo liệu.

Trì Trọng Kiều cố trấn an vị đạo diễn đang kích động vì hormone nội tiết rối loạn: “…… Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức. Biết đâu vận may đến, chúng ta còn một lần là qua luôn.”

Nói gì thì nói, phim truyền hình này là nhà họ Lục rót vốn, anh tiết kiệm chi phí cũng coi như tiết kiệm cho nhà người ta — mà nghĩ lại, không hiểu sao cuối cùng lại thành tiết kiệm cho nhà mình?

Hóa trang xong, sợ Quách An Thành lại giữ mình nói chuyện, Trì Trọng Kiều nhanh chóng xách đồ chạy sang phòng bên cạnh thay quần áo.

Đối tượng cần nói chuyện thì chạy mất rồi, Quách An Thành đành đứng thẳng dậy, liếc quanh phòng nghỉ nhỏ một vòng. Không thấy bóng dáng Từ Hành Chu, cũng chẳng tìm thấy trợ lý của hắn, ông nhíu mày: “Sắp quay đến nơi rồi, người đâu hết rồi? Còn không phải đã dặn hôm nay phải đến sớm rồi sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play