Sáng nay, Quách An Thành vừa gọi điện với lão bạn già xong là cả người khó chịu. Bộ phim truyền hình mà ông ta dày công chuẩn bị hơn nửa năm, cuối cùng lại bị bạn chen ngang, nhét một người vào từ mối quan hệ riêng. Ai mà vui nổi?
Nếu không vì con trai không chịu bỏ tiền đầu tư, ông ta cũng chẳng cần hạ mình cầu cạnh đến Lục lão đầu. Bây giờ phải chờ người tới, ông phải thu liễm lại khí thế, bày ra dáng vẻ khiêm tốn một chút…

Sự bực bội đó kéo dài mãi cho đến khi ông nhìn thấy Trì Trọng Kiều mới dừng lại.
Lăn lộn giới giải trí bao năm, trai xinh gái đẹp Quách An Thành thấy nhiều như cơm bữa, vậy mà ông vẫn bị cậu nhóc này làm cho sững người. Trong đầu cứ văng vẳng một câu: “Chính là cậu ấy!!”

Dù là nguyên tác hay kịch bản chuyển thể, nam phụ số hai đều mang thiết lập "mối tình đầu". Mà giờ có ai phù hợp với ba chữ “bạch nguyệt quang” hơn gương mặt đang đứng trước mặt ông không?

Trì Trọng Kiều bình tĩnh, khiêm nhường bắt tay chào hỏi, dưới ánh nhìn soi mói của Quách An Thành mà không chút nao núng.
Cậu đã sớm tu luyện đến cảnh giới "da mặt dày ngàn lớp", nên ánh mắt của một người chẳng thể lay chuyển được.
Hơn nữa, cậu đã đọc kỹ nguyên tác 《Mẫu Nghi Thiên Hạ》, nghiên cứu kỹ nhân vật Mộ Ngôn – nam phụ số hai, hôm nay còn đặc biệt chỉnh sửa lại trạng thái bản thân để hợp vai: vừa ôn nhuận vừa mang khí chất quân tử nhàn nhã.

Trì Trọng Kiều vẫn giữ nguyên nụ cười, nhanh tay lật úp chiếc điện thoại trên bàn, che lại ba chữ “Tiểu tiên nam” đang hiện trên màn hình.

Sơ suất thật rồi, quên chưa đổi tên liên hệ.

Quách An Thành trò chuyện với Trì Trọng Kiều vài câu, bỏ qua hết những yếu tố ngoại hình hay thân phận, chỉ xét riêng con người này thôi, ông đã thấy ưng ý.
Dù nói đến chuyện gì, Trì Trọng Kiều cũng đều tiếp lời được, kiến thức rộng, lại biết cách dẫn chuyện.

Khi Trì Trọng Kiều "vô tình" tiết lộ chút nội dung tiếp theo trong kịch bản, Quách An Thành ngạc nhiên hỏi:
“Cậu đọc nguyên tác rồi à?”

Trì Trọng Kiều mỉm cười nhẹ. Đôi mắt cậu trong suốt, khi cười còn rũ mi xuống, khiến người ta cảm giác hắn rất thành thật, thành khẩn đến mức dù có nói lời tâng bốc cũng chẳng ai nỡ nghi ngờ.

“Có đọc qua. Xem xong thì càng hiểu vì sao ngài chọn dựng thành phim. Đây thật sự là một kịch bản rất có tiềm năng.”

Cậu nói không sai. Tuy vẫn là kịch bản cung đấu quen thuộc, nhưng bố cục lớn, nhịp truyện tốt, thêm vào đó là biên kịch có tay nghề, dựng phim có tâm, rất dễ tạo thành phim hot.

Ai mà không thích nghe người khác khen? Huống chi lời khen này còn khéo léo, có nghệ thuật. Quách An Thành lập tức vui ra mặt, còn lén liếc Lục lão gia tử một cái như muốn nói: “Cháu trai nhà ông cũng biết điều đấy.”

Lục lão gia tử: “……”

Quách An Thành càng nhìn càng hài lòng. Gương mặt kia đúng là cực phẩm. Giới giải trí kiếm đâu ra mấy người nhan sắc vượt trội đến vậy?
Vấn đề duy nhất là… diễn xuất.

Quách An Thành vỗ đùi cái đét: Không có diễn xuất, nhan sắc cũng thành uổng phí!

Lục lão gia tử thấy ngay ông bạn già đang nghĩ gì, lập tức chen vào, chặn đà suy diễn:
“Lão Quách à, tài chính đoàn phim vẫn ổn chứ?”

Nhắc đến tiền là Quách An Thành nghẹn ngay, ho hai tiếng lảng tránh:
“Chuyện này… chưa bấm máy, sao biết được?”
Khốn thật, dám lấy tài chính ra ép tôi!

Lục lão gia tử ha hả cười:
“Ổn là tốt rồi.”
Nếu dám không nhận người của ta, thì khỏi có tiền mà quay.

Ông cụ nhấp ngụm trà, vừa lòng nói tiếp:
“Dù sao vai đó các ông cũng tìm mãi chưa được người, Trọng Kiều nhà tôi thì khác… Bài diễn chuyên ngành được điểm cao nhất lớp đấy, cậu thắp đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai!”

Trì Trọng Kiều theo phản xạ gật đầu, nhưng nghĩ lại vai diễn mình đang đóng thì vội dừng. Hắn nhìn sang Lục lão gia tử, nghĩ bụng:
Ánh mắt này đúng là không sợ chết.

Quách An Thành nhớ đến số tiền đầu tư, đau lòng gật đầu đồng ý.
Lục lão gia tử cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Ông vốn chỉ lo Quách An Thành đòi thử vai – Trọng Kiều chưa tốt nghiệp, tuy điểm chuyên ngành cao, nhưng nếu bị gọi diễn gấp, chưa chắc thể hiện tốt được.

Ba người mỗi người một toan tính, cùng ăn xong bữa cơm.
Lục lão gia tử dắt Trì Trọng Kiều rời đi với vẻ mặt đầy thỏa mãn, để lại Quách An Thành thở ngắn than dài:
Aiz… Nếu lỡ mời phải một cái bình hoa thì biết làm sao đây!

Ra đến xe, Lục lão gia tử còn vỗ tay Trì Trọng Kiều, an ủi:
“Đừng sợ. Diễn không tốt cũng chẳng sao. Bao nhiêu minh tinh lên như diều gặp gió mà có biết diễn gì đâu! Tới đoàn phim cứ yên tâm, có Lục gia gia chống lưng cho cháu.”

Trong lòng ông cụ cũng biết rõ, lý thuyết một chuyện, thực hành lại là chuyện khác. Dù học có giỏi, lần đầu lên ống kính chắc chắn cũng sẽ vấp.
Nhưng vậy thì sao? Đây là phim ông đầu tư, Lục Thuần ông đây muốn ai đóng thì người đó đóng!

Trì Trọng Kiều ngoan ngoãn gật đầu, tiễn ông cụ vào thư phòng.
Nhìn bóng lưng có phần khòm xuống của ông cụ, vẫn toát ra khí chất kiểu:  “Bảo vệ người nhà lại còn có tiền, mày tưởng mày làm gì được?”
Khí phách ấy khiến Trì Trọng Kiều không khỏi sinh lòng kính phục:
Đây chắc là… khí chất của đại lão.
 ---

Kết quả thi đại học cuối cùng cũng được công bố.

Lục Ngộ Chu, đúng như dự đoán, trở thành thủ khoa khối Tự nhiên cấp tỉnh. Với đề chung cả nước năm nay, điểm số của cậu thậm chí còn có khả năng giành thủ khoa toàn quốc.

Một danh hiệu thật sự, không hư danh: Thủ khoa số một cả nước.

Trì Trọng Kiều nghe xong điểm liền âm thầm vỗ vai bản thân một cái:

Thiếu niên à, lần này cứu vớt Lục gia, công lao cũng có phần của ngươi!

Trong nguyên tác, bỏ lỡ kỳ thi đại học là khởi đầu cho quá trình hắc hóa của Lục Ngộ Chu. Sau đó là một chuỗi đổ vỡ:

Lục Trác lộ bản chất, ông nội qua đời, Lục Ngộ Chu triệt để thay đổi, một tay đập nát cái nhà vốn còn yên ổn, dồn mọi người vào đường cùng.

Chi tiết thì Trì Trọng Kiều không rõ, nhưng chỉ cần nghĩ đến cũng đã thấy ớn lạnh sống lưng.

Bây giờ thi cử thành công, điểm còn cao ngất, Lục Ngộ Chu hẳn sẽ không có lý do để đi lật lại mấy chuyện cũ.

Còn Trì Trọng Kiều – vai phụ tuyến nhỏ chẳng đáng nhắc đến – cuối cùng cũng thấy được hy vọng thoát khỏi cốt truyện, tự do sống cuộc đời của chính mình.

Đêm đó, điểm vừa công bố, Trì Trọng Kiều cuối cùng cũng được gặp hai vị “đi công tác” lâu nay – cha Lục mẹ Lục, cùng với Lục Trác – người để lại một ly sữa bò rồi biến mất.

Lục Trác bằng tuổi Trì Trọng Kiều, lớn hơn Lục Ngộ Chu ba tuổi, từng là bạn học cấp hai của Trì Trọng Kiều.

Lên cấp ba thì vì thành tích không theo kịp, nên chuyển sang trường hạng hai ở khu khác.

Thời cấp hai, Trì Trọng Kiều từng bị hắn bắt nạt đến sợ phát khiếp, giờ gặp lại vẫn còn phản xạ muốn tránh xa.

Nhưng hiện tại, Trì Trọng Kiều là người đã trải qua mười năm lăn lộn trong giới giải trí. Sóng gió gì mà chưa từng gặp? Một thằng nhóc chưa ra đời xã hội, dọa được ai?

Dù biết trong nguyên tác về sau Lục Trác sẽ trở thành một trong những boss phản diện lớn nhất tuyến nam chính, nhưng hiện tại hắn vẫn chỉ là một trai thằng nhóc hai mươi, thích bày ra bộ mặt hung dữ, nhưng chưa đến mức gây chuyện động trời.

Bữa tối hôm đó có chút gượng gạo, nhưng nói chung vẫn coi như hòa thuận.

Trì Trọng Kiều nhớ lại lời dẫn đầu nguyên tác: cha Lục mẹ Lục cưng chiều đứa con đầu Lục Trác hết mực, còn với Lục Ngộ Chu – đứa con nhỏ hơn, lại thân với ông nội – thì quan hệ lạnh nhạt như người dưng.

Lục Trác thì từ nhỏ đã biết lấy lòng người lớn, mồm miệng khéo léo, lúc nào cũng thích tranh cao thấp với Lục Ngộ Chu.

Chỉ tiếc bản thân không có bản lĩnh, tranh mãi cũng chẳng bằng.

Có thể vì chuyện ly sữa bò, Trì Trọng Kiều cảm thấy bữa ăn hôm đó vô cùng căng thẳng.

Ánh mắt Lục Trác nhìn anh cứ như muốn ăn sống nuốt tươi.

Lục lão gia tử phải lên tiếng nhắc một câu, hắn mới chịu thu lại sát khí.

Trì Trọng Kiều biết rõ, đây là giận cá chém thớt. Đêm nay chắc chắn Lục Trác sẽ tìm hắn “tính sổ”.

Quả nhiên, vừa ăn xong, Lục Trác lấy cớ đi dạo, rời khỏi tầm mắt người lớn. Trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt “dằn mặt” Trì Trọng Kiều.

Trì Trọng Kiều bất đắc dĩ, chào ông cụ rồi cũng đứng dậy đi theo.

Hai người vừa rời biệt thự chưa lâu, Lục Ngộ Chu cũng đặt cốc xuống, đứng dậy nói:

“Ông nội, con ra ngoài một lát.”

Lục lão gia tử khẽ gật đầu.

Trì Trọng Kiều theo sau Lục Trác ra đến con đường nhỏ gần nhà, vừa dừng chân thì đã bị quay đầu chất vấn:

“Tôi bảo cậu mang ly sữa bò cho nó, cậu thấy tận mắt nó uống chưa?”

Trì Trọng Kiều giả vờ giật mình, lùi lại hai bước, vẻ mặt mờ mịt:

“Chắc là uống rồi… Sao thế? Ly sữa bò đó có gì à?”

Lục Trác lập tức nghẹn họng. Việc hắn lén cho thuốc ngủ vào sữa, đương nhiên càng ít người biết càng tốt.

Phản ứng ngơ ngác của Trì Trọng Kiều khiến hắn nảy sinh nghi ngờ, nhưng cũng không tiện hỏi tiếp.

Hắn cố gắng giữ bình tĩnh:

“Không có gì. Tôi lần đầu tặng quà, muốn biết người ta có nhận không thôi. Cậu có nói là tôi đưa không?”

Trì Trọng Kiều nhướng mày, như cười như không:

“Trước đó anh bảo tôi đừng nói là của anh, sợ cậu ấy không nhận, nên tôi cũng không nói gì.”

Lục Trác thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc biết Lục Ngộ Chu không ngủ ôn bài suốt mùa thi, hắn cứ lo thấp thỏm. Chỉ sợ động tác nhỏ của mình bị lộ, rồi bị người kia mách lên ông nội – lúc đó thì xong.

Tuy bây giờ phần lớn tài sản đã chuyển về tay cha mẹ hắn, nhưng ông nội vẫn nắm mấy công ty mũi nhọn. Quan trọng hơn, ông cụ lại vô cùng thiên vị Lục Ngộ Chu.

Chỉ cần chuyện nhỏ thế này cũng có thể khiến hắn bị ghét bỏ, thậm chí mất luôn cả phần tài sản trong tay.

Lục Trác nhìn Trì Trọng Kiều, đè thấp giọng dọa dẫm:

“Tôi nói thật với cậu, Lục Ngộ Chu còn khó chơi hơn tôi nhiều. Cậu cứ lẽo đẽo theo nó mãi, đến lúc bị xử lý thì đừng có khóc!”

Trì Trọng Kiều sống chung với Lục Ngộ Chu gần nửa tháng, ngày nào cũng mặt chạm mặt, chưa thấy cậu ấy nổi nóng bao giờ.

Ngược lại còn thấy ngoan ngoãn, lịch sự, có đôi khi còn hơi dễ thương nữa là khác.

Hắn chân thành hỏi lại:

“Cậu ấy còn tệ hơn anh à? Vậy thì đáng sợ thật đấy.”

Lục Trác suýt nghẹn chết tại chỗ.

Vừa lúc đó, một gijọng nói lạnh như nước vang lên sau lưng họ:

“Đại ca nói... ai đáng sợ hơn ai cơ?”

Trì Trọng Kiều quay đầu – Lục Ngộ Chu đang đứng sau, dưới bóng cây, ánh sáng yếu ớt chỉ chiếu lên nửa khuôn mặt.

Lục Trác dựng tóc gáy.

Hắn cắn răng hít sâu một hơi, cố nhịn:

“Không… không có gì. Tôi tìm ba có việc. Đi trước.”

Không biết Lục Ngộ Chu đã đứng đó bao lâu, nghe được bao nhiêu. Sao hắn không hề cảm thấy gì? Tên này rõ ràng là dạng người nguy hiểm ngầm! Trì Trọng Kiều sớm muộn gì cũng bị thằng nhóc này kéo xuống hố, mà Lục gia… cũng chẳng khá hơn là bao!

Hắn tránh như tránh tà, chân trái vấp chân phải, loạng choạng chạy đi như trốn nợ.

Trì Trọng Kiều nhìn theo bóng lưng xiêu vẹo của hắn, lắc đầu thở dài:

“Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Lục, mà não bộ đúng là chưa phát triển kịp.”

Lục Ngộ Chu khẽ nhếch môi. Cậu vốn là kiểu người cười cũng không ra mặt, nhưng lần này không nhịn được mà cười nhạt:

“Đại khái là… bệnh não tàn rồi.”

Trì Trọng Kiều vô cùng tán đồng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play