Hiếm khi mùa hè lại có những cơn mưa dai dẳng như vậy, mưa rơi đều như tấm lưới mỏng giăng kín không trung.
Lục Ngộ Chu không mang ô. Nhưng cậu cũng không vội, một tay xách túi thong thả bước tới, giữa dòng học sinh đang vội vã, dáng vẻ ấy lại đặc biệt nổi bật. Cổng trường còn chưa mở, có chạy đến sớm cũng chỉ có thể đứng trước cửa đón mưa.
Khi Lục Ngộ Chu đến nơi, cổng trường vừa khéo mở ra. Cậu theo dòng người rời khỏi. Trì Trọng Kiều đã đợi sẵn từ trước, cầm ô bước lại che cho hắn. Mưa lộp độp rơi trên tán ô, lập tức bị ngăn lại. Trì Trọng Kiều nói khẽ: “Đi thôi.”
Buổi trưa tuy được nghỉ, nhưng nếu về nhà thì một đi một về mất hơn tiếng đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi coi như không còn. Vì vậy, Lục Ngộ Chu đặt một phòng khách sạn cách trường không xa để nghỉ trưa.
Trì Trọng Kiều đưa cậu đến nơi, nhìn quanh một lượt thấy phòng cũng sạch sẽ, tiện nghi: “Thật ra buổi tối cậu cũng có thể ở đây luôn, vừa gần vừa tiện.”
Lục Ngộ Chu lắc đầu: “Tôi không ngủ được ở khách sạn.”
Khách sạn nhỏ như vậy, thật sự rất dễ bị người ta giở trò. Nếu Lục Trác đã quyết tâm không cho cậu thi đại học, thì ở lại đây chẳng khác gì dâng tận tay cho ông ta một đống cơ hội để bày trò.
Trì Trọng Kiều gật đầu. Anh vẫn ôm khư khư một chiếc hộp cao khoảng mười centimet. Giờ mới từ tốn đặt lên bàn trước mặt Lục Ngộ Chu.
Lục Ngộ Chu nhìn hộp: “Gì đây?”
Trì Trọng Kiều khẽ nói: “Xin lỗi vì hôm qua làm vỡ cái ly của cậu. Hôm qua chưa kịp mở miệng nói xin lỗi. Đây là cái tôi mới mua, cậu xem thử có thích không.” Vừa nói vừa đẩy chiếc hộp lại gần hơn.
Lục Ngộ Chu thật ra cũng đã quên mất cái ly bị vỡ trông thế nào. Giờ nghe Trì Trọng Kiều nhắc mới sực nhớ hôm qua anh bị ném ngã, cái ly cũng theo đó mà tan tành. Cậu mở hộp ra, thấy bên trong là một chiếc ly sứ màu trà nhã nhặn, không hoa văn màu mè, sạch sẽ và tinh giản.
Lục Ngộ Chu gật đầu: “Tôi rất thích. Cảm ơn.”
Trì Trọng Kiều nhẹ nhàng thở ra: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi về trường học tiếp đây.”
Buổi chiều 1 giờ 50 cậu phải lên lớp, không có thời gian nán lại khách sạn.
Lục Ngộ Chu khẽ gật đầu.
Đợi Trì Trọng Kiều đi rồi, cậu mới cầm ly sứ lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua miệng ly, ánh mắt dần trở nên xa xăm.
Cậu nhớ kiếp trước, Trì Trọng Kiều trong tình huống không hề hay biết đã đưa cậu một ly sữa bị bỏ thuốc ngủ. Sau đó, khi cậu phát hiện ra, Trì Trọng Kiều đã bị phong sát. Khi ấy, Trì Trọng Kiều đang bắt đầu gây chú ý trong giới giải trí, có fan, cũng có người ganh ghét. Vụ phong sát nổ ra, đám đông ăn dưa đều hùa nhau giẫm một chân. Dưới làn sóng công kích toàn mạng, Trì Trọng Kiều im lặng hoàn toàn.
Mãi về sau, Lục Ngộ Chu mới điều tra ra thuốc ngủ là do Lục Trác hạ, Trì Trọng Kiều hoàn toàn không biết gì. Nhưng đến lúc ấy, cậu đã không thể tìm được người nữa.
Nếu nói sau khi trọng sinh, trong lòng Lục Ngộ Chu mang theo áy náy với ai nhất — thì đó chính là Trì Trọng Kiều.
Sáng nay khi Trì Trọng Kiều gõ cửa, cậu còn tưởng anh cũng trọng sinh, biết cậu dễ ngủ quên nên mới đến gọi. Nhưng bây giờ xem ra… có vẻ không phải.
Dù sao đi nữa, là cậu đã có lỗi với Trì Trọng Kiều. Nếu được sống lại lần nữa, cậu muốn bù đắp một phần.
…
Hai ngày thi đại học cuối cùng cũng kết thúc. Lục Ngộ Chu thi xong suôn sẻ.
Trì Trọng Kiều cũng nhẹ nhõm. Chỉ cần Lục Ngộ Chu không xảy ra chuyện trong kỳ thi lần này, thì khả năng cao phía trên cũng sẽ không điều tra lại mọi chuyện.
Anh rốt cuộc cũng có thể yên tâm nghĩ tới tương lai của chính mình.
Anh đang học năm ba, kỳ nghỉ hè đã đến gần, thời gian rảnh rất nhiều. Anh định tranh thủ đi nhận vài vai quần chúng. Nhưng không ngờ, Trần Hàn – người thân cận bên cạnh ông nội Lục – lại đến tìm trước.
*(Mình nghĩ chắc là vừa học năm ba xong sang năm mới lên năm tư như chương trước nói)
“Ông nội tìm tôi?” Trì Trọng Kiều nghi hoặc.
“Đúng vậy. Ông đang ở thư phòng, mời cậu qua một chuyến.”
Lục lão gia tử khi còn trẻ từng bị thương nặng, nên giải ngũ sớm, sau đó dấn thân vào thương trường và gây dựng được một sản nghiệp không nhỏ. Giờ tuổi đã cao, công ty cũng giao lại cho con cháu xử lý.
Trì Trọng Kiều đặt cuốn sổ tay dày trên tay xuống, gật đầu: “Được, tôi qua ngay.”
Anh không biết ông nội tìm mình có chuyện gì. Suy đi nghĩ lại gần đây cũng không phạm lỗi gì lớn, chẳng lẽ là chuyện sữa bò bị lộ?
Thư phòng ở tầng một. Khi Trì Trọng Kiều gõ cửa, ông nội đang nhìn chằm chằm khung ảnh trên bàn, thần sắc xuất thần.
Trì Trọng Kiều nhìn lướt qua, nhận ra đó là tấm ảnh gia đình mà hôm đầu tiên đến, ông nội từng đưa anh xem — cả nhà Lục gia cùng chụp, nhìn qua vô cùng hòa thuận.
Anh không dám mạo muội bước vào, mà gõ nhẹ cửa thêm một lần nữa.
Lục lão gia tử hoàn hồn, cười hiền: “Trọng Kiều à? Mau vào ngồi đi. Ta già rồi, tai mắt không còn nhạy như xưa.”
Trì Trọng Kiều mỉm cười, ngồi xuống đối diện ông nội.
Ông đánh giá anh kỹ càng. Không thể phủ nhận, Trì Trọng Kiều là người có diện mạo khiến người ta yêu thích — không phải kiểu đẹp trai sắc bén như hai đứa con Lục gia, cũng không phải kiểu "idol" đang thịnh hành, mà là nét ôn hòa, thanh tú, càng nhìn càng thuận mắt.
Người xưa nói “Tướng do tâm sinh”, kiểu người có gương mặt thế này, đa phần là người hướng nội, khiêm tốn, có thể chịu được sóng gió.
*(convert là nội liễm, mình cũng không biết dịch là hướng nội có đúng không.)
Lục lão gia tử gật đầu: “Đứa nhỏ ngoan. Nghe nói hè này cháu đang tìm đoàn phim?”
Trì Trọng Kiều đáp: “Nghỉ hè rảnh rỗi nên cháu muốn tranh thủ đi quen với môi trường đoàn phim trước.”
Ông nội bật cười: “Còn giỏi hơn cái thằng cha trời đánh nhà cháu!”
Trì Trọng Kiều ngẩn ra, không biết đáp lại thế nào.
Ông ho khan một tiếng rồi ôn tồn nói: “Ta có một người bạn cũ làm đạo diễn, từng quay mấy bộ phim truyền hình. Năm nay đang chuẩn bị một bộ mới, còn thiếu vai nam phụ số 2, cháu có hứng thú đi thử không?”
Chưa đợi Trì Trọng Kiều trả lời, ông đã nói tiếp: “Bạn ta tuy phim quay không quá nổi, dùng cách nói của tụi trẻ bây thì là hơi ‘nằm liệt’, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Quan trọng là, ta quen ông ấy rất thân. Phim đó là do tụi ta góp vốn đầu tư, cháu đi chắc chắn sẽ không bị ai làm khó. Có điều nam chính đã được chọn rồi, còn thiếu vai nam 2, tên là gì nhỉ… Mộ Ngôn thì phải…”
*("nằm liệt": trong câu đó ý chỉ một bộ phim không thể “bật lên” được — tức là bị thị trường phớt lờ, không có tiếng vang, không nổi tiếng.
Trì Trọng Kiều không thể ngờ ông lại nói ra những lời như vậy — dặn dò kỹ lưỡng, yêu thương tận tình, chẳng khác nào một trưởng bối thương cháu ruột.
Trong ký ức nguyên thân, ông nội đã giúp đỡ anh rất nhiều. Sau này ông mất đột ngột, cả Lục gia rối loạn, Lục Ngộ Chu cũng chính thức trở mặt với gia đình.
Trì Trọng Kiều khẽ thở dài trong lòng. Đáng tiếc anh chưa đọc hết truyện, không biết ông nội rốt cuộc gặp chuyện gì, nếu không… Anh vẫn nên để tâm, biết đâu có thể làm được điều gì đó.
Ở thời điểm hiện tại, đạo diễn mà ông cụ giới thiệu chắc chắn không phải hạng xoàng. Dù gì thì con mắt nhìn người trên thương trường của ông, xưa nay chưa từng sai.
Trì Trọng Kiều đang ngẩn người, chưa kịp đáp lời.
Lục lão gia tử liền vội tiếp lời: “Không ép cháu đâu. Bạn ta tên là Quách An Thành, bộ phim mới là chuyển thể từ tiểu thuyết mạng. Mấy năm nay kiểu này đang hot đúng không? Hình như tên là… 《Mẫu Nghi Thiên Hạ》, nghe bảo tiểu thuyết cũng nổi lắm.” Ông cố lục lại ký ức hai ngày trước nói chuyện với bạn già, cố nói sao cho đáng tin một chút.
Trì Trọng Kiều mỉm cười, ngồi sát lại: “Cháu rất sẵn lòng. Ông không biết chứ mấy ngày nay cháu nói là đi tìm đoàn phim, nhưng thật ra người mới không tiếng tăm như cháu chẳng ai để mắt. Ông giúp cháu lần này, thật sự là đại ân.”
Thực ra không phải anh không tìm được đoàn nào. Với gương mặt này, đoàn phim muốn mời cũng không ít. Có điều đa phần là kiểu phim thần tiên tiên hiệp rẻ tiền, trừ khi quá thiếu tiền, Trì Trọng Kiều thật sự không muốn đóng. Dù sao kiếp trước cũng từng là nam thứ tuyến hai, có được chút danh tiếng và diễn xuất, kiếp này có gương mặt ưu tú hơn, anh muốn sự nghiệp bắt đầu lại cũng phải cẩn trọng.
Anh hiểu rõ, tuy không thể cứ mơ cao, nhưng cũng không thể vội vàng. Nhân vật đầu tiên dù là nam sáu hay nam mười tám không quan trọng, chỉ cần đoàn phim nghiêm túc, cho anh cơ hội xuất hiện trước công chúng là được.
Ông nội cười to, vỗ tay cậu vui vẻ: “Vậy thì tốt! Mai tối theo ông ra mắt ông Quách!”
Lúc đầu ông còn lo anh sẽ chê vai phụ, không ngờ đứa nhỏ này lại hiểu chuyện đến thế, đúng là đứa nhỏ khiến người ta yên lòng.
Hai ông cháu ngồi nói chuyện thêm một lát. Trì Trọng Kiều thấy ông bắt đầu có vẻ mệt mới nhẹ nhàng chào tạm biệt, rời khỏi thư phòng.
Ngay sau khi anh đi, một bức tường bên cạnh thư phòng khẽ mở ra. Lục Ngộ Chu bước ra từ đó.
Trong cả Lục gia, ngoài ông nội và Lục Ngộ Chu ra, không ai biết sau thư phòng có một gian nhỏ bí mật — nơi ông nội cất những món đồ quý, bình thường chỉ có Trần Hàn dọn dẹp.
“Thế nào, cháu vừa lòng chưa?” Ông nâng chén trà, liếc nhìn cháu trai mình.
Lục Ngộ Chu bật cười, ngồi xuống bóp vai cho ông: “Gừng càng già càng cay. Ông ra tay, con chỉ biết giơ ngón cái.”
Ông lườm cậu một cái: “Ban đầu ta nói cho nó một cơ hội tốt, cháu còn không đồng ý. Cứ nhất quyết để nó đóng phim của lão Quách. Tên đó quay phim bao nhiêu năm, cháu thấy phim nào nổi chưa?”
Ông thở dài: “Cháu nhìn xem Kiều Kiều nhà ta, lớn lên tốt, học hành giỏi, sao lại phải đi theo cái đạo diễn không ra gì đó?”
Lục Ngộ Chu bình thản: “Biết đâu lần này Quách gia gia lại trúng số, làm nên chuyện thì sao?”
Nếu cậu nhớ không lầm, kiếp trước bộ 《Mẫu Nghi Thiên Hạ》 thật sự đã thành công vang dội, trở thành hiện tượng lớn nhất năm đó, giúp cả nam nữ chính nổi lên. Nhưng người được hưởng lợi nhiều nhất lại chính là nam phụ số 2. Và lần này, nhân vật ấy đã được cậu sắp đặt cho Trì Trọng Kiều.
Còn diễn viên gốc từng nhận vai kia… con bướm đã vỗ cánh, ai biết hắn trôi về đâu?
Ông nội nghe vậy thì giật mình: “Phi phi phi! Đừng nói bậy! Với cái vận của cháu, tốt nhất là đừng có trù ai!”
Lục Ngộ Chu nhún vai: “Con thấy dạo này con hên mà.”
Ông vẫn hậm hực: “Nghe xong mấy chuyện xui rủi của cháu, ta phải đi quét mấy tờ bùa Quát Quát Nhạc cho chắc ăn. Mà toàn bùa cảm ơn hân hạnh chiếu cố gì đâu!”
Lục Ngộ Chu: “…” Bùa đó là ông quét, đâu phải con mua…
…
Trì Trọng Kiều về phòng, vừa cầm điện thoại định mua bản gốc tiểu thuyết 《Mẫu Nghi Thiên Hạ》 đọc thử, gõ ra bốn chữ thì chợt khựng lại.
Anh cảm thấy cái tên này quen lắm.
Nghĩ một lúc, ạnh giật mình: “Đây chẳng phải là bộ phim truyền hình mà Lục Ngộ Chu đầu tư rồi kiếm được một khoản kếch xù à?!”
Giờ thế nào lại thành ông nội đầu tư? Thời điểm lên sóng cũng sớm hơn… Chẳng lẽ cốt truyện đang thay đổi?
Vậy chẳng phải anh — một vai pháo hôi — có hy vọng xoay chuyển cục diện, giành được thêm suất diễn, thậm chí vươn lên làm nam phụ số 2?