Chiêm Ngôn không nhìn thấy con quỷ đói, chỉ biết nó đang ở ngay bên cạnh mình thông qua hệ thống ăn dưa. Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, nhưng cậu cảm thấy không khí xung quanh lạnh toát và ẩm ướt, như thể sương mù đang bám dày đặc khắp nơi.

Là một người bình thường, cậu hoàn toàn không có cách nào để đối phó với quỷ đói. Do nó gây nhiễu từ trường quanh người, ngay cả việc dùng điện thoại để cầu cứu cũng không làm được.

Thành ra… Cậu chỉ còn cách dựa vào chính mình.

Chiêm Ngôn nhanh chóng quay sang hỏi người bên cạnh: “Anh ăn cà chua xào trứng thì cho muối hay cho đường?”

“Hở?” Người hành khách bên cạnh hơi ngơ ngác, nhưng vẫn vui vẻ trả lời: “Cho đường.”

“Cá nhân tôi thấy bỏ muối vẫn ngon hơn,” Chiêm Ngôn nói, “Mặc dù tôi chưa từng ăn loại bỏ đường bao giờ.”

【 Con quỷ đói ở khu Văn Hải (·へ·╬) vừa nghe thấy câu đó liền bốc hỏa, giận sôi sùng sục. Nó quyết tâm bắt cậu nếm thử một lần món cà chua xào trứng cho đường, để cậu hiểu thế nào mới là vị ngon đích thực! 】

【 Con quỷ đói ở khu Văn Hải (#>д<)? Vì căm ghét “phe bỏ muối”, nó thậm chí cảm thấy cậu không còn hấp dẫn nữa. 】

Mắt Chiêm Ngôn lập tức sáng rực.

Hãy thiêu đốt lên đi! Niềm tin của những kẻ yêu đồ ăn ngọt không thể lay chuyển!

“Sữa đậu nành cũng vậy, sữa đậu nành có đường vẫn là ngon nhất.”

“Ngọt đến lịm người, ăn nhiều lại thấy ngấy.”

“Canh thịt viên thì phải có vị đậm đà, tinh tế mới đáng để ăn.”

......

Trong hệ thống ăn dưa, nguyên nhân chính khiến quỷ đói nổi điên là do tuyên ngôn "phe bỏ muối" của Chiêm Ngôn quá nhạt nhẽo và bất lực. Nhưng ít ra, nó cũng khiến con quỷ phần nào lấy lại được lý trí, đám hỗn loạn trong đầu nó giờ chỉ còn là một đống... biểu cảm giận dữ:)

Vừa hô hào khẩu hiệu bảo vệ “phe bỏ muối”, Chiêm Ngôn vừa lén lút gõ chữ trên điện thoại.

Cậu cố ý khiến quỷ đói tập trung toàn bộ thù hận lên người mình. Chỉ cần chờ xe đến trạm tiếp theo, cậu sẽ lập tức xuống xe, chạy thẳng đến tòa soạn tin tức. Đến lúc ấy, tín hiệu trên xe buýt sẽ được khôi phục, những hành khách còn lại có thể gọi điện cầu cứu. Cậu cũng có thể nhờ ai đó giúp gọi điện báo với giám đốc.

Xe buýt sắp đến trạm rồi. Chiêm Ngôn gõ xong đoạn tin nhắn, chuẩn bị đưa cho hành khách bên cạnh xem. Thì đột nhiên hệ thống ăn dưa lại hiện ra một dòng thông báo:

【 Quỷ đói khu Văn Hải (.·﹃·.) bỗng ngửi thấy mùi bánh kem ngọt ngào thơm nức, lập tức quyết định từ bỏ cái tên “phe bỏ muối” vô phương cứu chữa kia, quay sang cắn thử vị ngọt hấp dẫn của “phe ăn ngọt” — một thợ làm bánh kem. 】

Bánh kem?!

Sắc mặt Chiêm Ngôn lập tức thay đổi. Tiệm bánh kem “Ngọt Ngào” của anh cậu — Chiêm Cẩm Lí ở ngay gần đây!

Không kịp nói gì thêm với hành khách bên cạnh, Chiêm Ngôn nhảy phốc khỏi xe, vừa chạy vừa bấm gọi cho Chiêm Cẩm Lí.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng…”

Sao vẫn chưa có tín hiệu?! Không lẽ khu bên chỗ anh cậu cũng đang bị nhiễu tín hiệu?!

Nghe máy đi mà! Làm ơn kết nối đi!

Chiêm Ngôn sốt ruột đến phát điên. Nhà ga cách tiệm bánh chỉ vài phút đi bộ. Gọi cho Chân Hoa thì chắc chắn không kịp đến ngăn chặn. Cậu nhất định phải báo cho Chiêm Cẩm Lí chạy khỏi tiệm bánh trước.

May mà Chiêm Ngôn biết có một lối nhỏ dẫn thẳng vào cửa sau bếp của tiệm. Chạy theo đường đó sẽ nhanh hơn. Cậu vừa giơ điện thoại, vừa cắm đầu chạy như điên, ngực đau tức, miệng bắt đầu có vị máu tanh. Chưa bao giờ cậu thấy sợ đến thế.

Mau nghe máy đi! Mau có tín hiệu đi!

Trước mắt Chiêm Ngôn bỗng tối sầm lại, như thể rơi vào một khoảng không vô tận giữa vũ trụ sâu thẳm. Trong bóng tối mênh mông ấy, từng điểm sáng rực bừng lên như vụ nổ siêu tân tinh, như những chùm tia sáng vỡ tung, trắng, xanh lục, lam, tím… đủ loại màu sắc xoay tròn, va vào nhau chói lóa, rồi cuối cùng tụ lại thành hai vì sao màu vàng kim.

Chiêm Ngôn loạng choạng một chút, ngay sau đó trước mắt liền dày đặc các dòng thông tin ào ào lướt qua.

Xuyên qua màn dữ liệu rối loạn, cậu nhìn thấy một ô cửa kính hé mở đã chạy đến được cửa sau nhà bếp của tiệm bánh rồi!

【 Quỷ đói khu Văn Hải @OεO@ đã tiến vào tiệm bánh “Ngọt Ngào”…… 】

Không kịp suy nghĩ gì thêm, Chiêm Ngôn đẩy cửa sổ, chui thẳng vào trong.

Hệ thống ăn dưa lập tức cập nhật liên tục trước mắt cậu:

【......đang nếm thử chiếc bánh kem mà Chiêm Cẩm Lí vừa hoàn thành trong buổi thử nghiệm. 】

【 Quỷ đói khu Văn Hải (=@﹏@=) bắt đầu… nôn mửa dữ dội. 】

【 Dị thường %&*(% đã bị quỷ đói khu Văn Hải phun ra ngoài. 】

【 Một quỷ đói khu Văn Hải ngất xỉu, để lại di ngôn: “Ngọt… Quá… Ngọt…” 】

Chiêm Ngôn: ……

Lúc này Chiêm Cẩm Lí nghe thấy tiếng động trong bếp liền chạy ra, không ngờ nhìn thấy em trai mình đang gần như ngã gục, phải vịn vào tường mới đứng vững được.

Vị anh cả xưa nay ít nói, luôn trầm mặc, do dự một chút rồi vụng về lên tiếng: “Em… tụt huyết áp à?”

“Có muốn ăn thử một miếng bánh kem không?”

Chiêm Ngôn: ……!

“Không cần! Không cần đâu!”

Cái bánh kem của anh đủ ngọt để dọa ma bỏ chạy đấy! Rốt cuộc anh cho cái gì vào vậy hả?!

Chiêm Ngôn đã cố chạy thoát quá gấp, lúc trước vì lo cho anh trai mà phớt lờ phản ứng của cơ thể. Giờ thì mọi triệu chứng dồn hết lên một lượt.

Chiêm Cẩm Lí nhìn đứa em trai trông như sắp gục tại chỗ đến nơi, im lặng rót cho cậu nửa ly nước ấm, rồi lại lục lọi lấy ra hũ mật ong, do dự chuẩn bị rót vào.

“Một muỗng là đủ rồi!” Chiêm Ngôn đang thở hồng hộc, cố sức ngăn cản khi thấy anh mình định dùng mật ong để đổ đầy nửa ly còn lại, “Muỗng nhỏ thôi!”

【 Bạn vừa nhận được một ly nước mật ong có độ ngọt vừa phải. 】

Chiêm Ngôn vừa uống ngụm nước mật ong, vừa liếc nhìn hệ thống ăn dưa với ánh mắt mệt mỏi như muốn trợn trắng.

Anh trai cậu ân cần kéo ra một chiếc ghế cho cậu ngồi.

Chiêm Ngôn ngả người ra ghế, thở dốc như sắp xỉu, rồi mở hệ thống ăn dưa để tìm lại thông tin liên quan đến quỷ đói. Cuối cùng, mọi dữ kiện đều dừng lại ở câu di ngôn ngắn ngủi: “...Ngọt… quá…” và sau đó, dị thường bị nôn ra kia cũng hoàn toàn biến mất.

Quỷ đói tạm thời có vẻ đã không còn uy hiếp gì, nhưng thứ thật sự đáng sợ không phải nó. Mà là cái dị thường kia, cái thứ mã loạn rối mắt đến mức hệ thống cũng không thể nhận diện. Trước khi bị dị thường ấy xâm nhập, quỷ đói thật ra chỉ như một tín đồ "đồ ngọt", lang thang khắp nơi tìm người ăn thử mà thôi.

Nhưng giờ thì… Chiêm Ngôn không tài nào tra ra được dị thường đó. Bởi vì nó chỉ là một chuỗi ký tự loạn mã.

Hệ thống không cho phép nhập những từ khóa quá chung chung. Ví dụ, cậu có thể tra được "Thiên Sư", "Trọng Minh Yêu Vương", nhưng không thể tìm với từ "Người" hay "Yêu". Có thể tra “Khu Kiến Bình” hay “Khu Văn Hải”, nhưng không thể tìm với từ “Khu vực” hay “Địa bàn”. Từ khóa bắt buộc phải là những danh từ cụ thể, chỉ đúng mục tiêu, không phải những khái niệm đại loại.

Trên thực tế, nếu như trước đó Chiêm Ngôn không có ý định gom quỷ đói lại như một loại mỹ thực đề cử để tiện theo dõi và gắn thẻ, thì sau khi nó bị loạn mã chen vào, cậu chắc chắn đã không thể nào tìm lại được nữa.

Mà một khi đã không thể tìm kiếm, thì cũng không thể gắn nhãn.

Thế nên cái thứ đang lảng vảng xung quanh không thể gọi tên, không thể định vị mới thật sự đáng sợ. Một cảm giác nguy hiểm âm ỉ bắt đầu dâng lên trong lòng Chiêm Ngôn.

Nhà cậu chẳng ai có năng lực đặc biệt, tất cả chỉ là người thường. Duy chỉ có bản thân cậu được hệ thống trói định, mà còn là cái hệ thống chẳng có chút sức chiến đấu nào, chỉ biết ăn dưa hóng chuyện. Cậu buộc phải tiếp cận thế giới siêu phàm kia nhiều hơn nữa.

Chỉ có như vậy, cậu mới có thể bảo vệ được gia đình mình!

Chiêm Ngôn gần như vừa thoát khỏi di chứng của việc chạy điên cuồng khi nãy, ngẩng đầu liền thấy ông anh sợ xã hội cấp độ cao đang lo lắng nhìn mình.

Cậu nở một nụ cười nhẹ để trấn an, rồi nhanh chóng gõ vài chữ trên điện thoại, đưa cho anh xem: “Em không sao.”

“Chỉ là đột nhiên nổi hứng muốn kiểm tra thể lực bản thân một chút thôi.”

Người anh cả ít nói từ tốn gật đầu, rồi cũng cầm điện thoại gõ chữ đáp lại: “Anh đưa em về.”

Chiêm Ngôn không từ chối. Cậu nhìn anh trai mình tắt lò nướng, cất nguyên liệu, dọn dẹp bếp sạch sẽ và tắt đèn. Tiệm bánh vốn ấm áp, sáng bừng, dần chìm vào bóng tối và yên tĩnh.

Chỉ còn lại hương thơm ngọt ngào của bánh kem vẫn lặng lẽ bao quanh, dịu dàng và ấm áp như một lớp chăn mềm.

Vì lúc trước cậu chạy quá sức, nên giờ chân vẫn còn hơi mềm nhũn, thậm chí có chút nhức mỏi.

Chiêm Cẩm Lí âm thầm đi chậm lại để khớp với tốc độ bước đi của cậu, hai người cứ như thế sóng vai tản bộ giữa đêm.

Khi đến cầu thang, Chiêm Ngôn nhấc chân bước lên bậc đầu tiên, cơ mặt khẽ co giật.

Chân hơi run run.

Chiêm Cẩm Lí yên lặng bước lên phía trước, xoay lưng lại, ngồi xổm xuống.

Chiêm Ngôn nhỏ giọng ngại ngùng: “...Không cần đâu anh, em tự đi được.”

Chiêm Cẩm Lí chẳng nói chẳng rằng, quay đầu lại, với tay nhéo vào bắp chân cậu một cái.

Chiêm Ngôn lập tức hét lên một tiếng đau đớn. Thì ra cậu đã kéo cơ chân khi chạy quá sức!

Không còn cách nào khác, Chiêm Ngôn đành ngoan ngoãn leo lên lưng anh trai, để anh cõng về như khi còn bé.

Tấm lưng của Chiêm Cẩm Lí vừa rộng vừa rắn chắc, mang theo hơi lạnh tự nhiên của cơ thể. Nhiệt độ ấm áp quen thuộc ấy như đánh thức những ký ức sâu trong lòng Chiêm Ngôn.

Hồi nhỏ, Chiêm Ngôn cũng từng được Chiêm Cẩm Lí cõng như thế.

Khi đó cậu mới vừa được nhận nuôi chưa bao lâu, trong lòng còn rất sợ hãi người anh trai này — một người luôn im lặng, chẳng bao giờ để ý tới ai. Có một lần, ba mẹ và chị gái đều ra ngoài, trong nhà chỉ còn cậu và anh trai Chiêm Cẩm Lí, mỗi người ở trong phòng riêng, không ai quấy rầy ai.

Cụ thể hôm ấy xảy ra chuyện gì thì Chiêm Ngôn không còn nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ lúc đó cậu đang trốn trong tủ quần áo, không biết vì lý do gì, cả người vừa sốt cao vừa khó chịu. Còn anh trai, không rõ bằng cách nào lại phát hiện ra, đào cậu từ trong tủ ra, rồi cõng cậu chạy thẳng một mạch đến bệnh viện gần đó.

Khi sốt cao, cơ thể đau nhức đến khó chịu. Lúc ấy, lưng anh lại mát lạnh. Lưng cậu thiếu niên ngày ấy còn gầy, xương sống hơi cấn người nhưng với cậu khi đó, nó là nơi an toàn nhất.

Từ lần đó trở đi, Chiêm Ngôn không còn sợ anh trai mình nữa.

Nhưng mà lớn thế này rồi còn để anh trai cõng thế này, thật sự quá mất mặt!

Chiêm Ngôn vùi đầu vào lưng anh trai để trốn, ai ngờ lại bị hiểu nhầm là ngồi không thoải mái, kết quả còn bị anh ước lượng lên vai để chỉnh lại tư thế.

Chiêm Ngôn: ……

A a a! Mình nhất định phải nhặt lại thể lực sau kỳ thi đại học! Không thể để thân thể yếu đuối thế này nữa!

Sau khi về đến nhà, Chiêm Cẩm Lí nhẹ nhàng đặt em trai lên ghế sofa, rồi lo lắng đưa tay sờ trán cậu.

“Em không có sốt mà,” Chiêm Ngôn nhe răng nhăn mặt vì bị chạm trúng chỗ đau.

Chiêm Cẩm Lí gật đầu.

Cậu em này của anh chỉ là một người bình thường hoàn toàn, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với các hiện tượng siêu nhiên, đặc biệt là âm khí. Khi còn nhỏ, cậu từng bị sốt chỉ vì vô tình đến gần một nơi có khí quỷ.

Sau chuyện đó, Chiêm Cẩm Lí đã âm thầm làm một cái phong ấn Quỷ Vương, đeo lên người cậu như bùa hộ thân. Đợi khi Chiêm Ngôn có điện thoại, anh liền đổi thành móc trang trí điện thoại, giấu kỹ bên trong.

Trước đó, khi Chiêm Ngôn lao vào tiệm bánh của anh, trong tiệm đang có hai con quỷ. Một trong số đó là tiểu quỷ từng theo Chiêm Cẩm Lí, không có gì đáng ngại, vì nó đã thu khí rất tốt. Nhưng con quỷ đói kia thì lại hoàn toàn khác.

Chiêm Cẩm Lí kiểm tra tình trạng của Chiêm Ngôn một lượt. Sau khi xác nhận em trai mình không bị quỷ khí xâm nhiễm, anh mới thôi lo lắng và đưa cho cậu một lọ thuốc mỡ để xoa.

Trở về phòng mình, Chiêm Cẩm Lí lấy ra từ túi áo một chiếc hộp thiếc nhỏ. Bên trong chính là con quỷ đói đã xông vào tiệm bánh lúc nãy, hiện giờ đã bị anh bắt nhốt lại.

Con tiểu quỷ cũ của anh là người đã báo về chuyện quỷ đói này đến đoạt địa bàn.

Và đúng là nó rất kỳ quái: sau khi ăn một miếng bánh kem đặc chế của anh, quỷ đói lập tức nôn ra. Thứ bị nôn ra chính là một dị thường kỳ lạ. Nhưng thứ đó chạy trốn quá nhanh, Chiêm Cẩm Lí chỉ kịp nhìn thấy một thứ như thể bị làm mờ bằng hiệu ứng mosaic, hoàn toàn không thể bắt lại được.

Trong số những dị thường từng trốn thoát khỏi tay anh, gần như không có mấy. Chính điều này khiến Chiêm Cẩm Lí cảm thấy rõ rệt mối nguy hiểm đang đến gần.

Thành phố Vân Cẩm vốn nằm dưới sự che chở của Trọng Minh Yêu Vương, từ trước đến nay anh vẫn luôn yên tâm sống yên ổn, lặng lẽ làm bánh. Nhưng giờ xem ra, vì sự an toàn của gia đình, có lẽ anh không thể tiếp tục sống như trước nữa. Có khi còn phải liên lạc lại với người cũ...

Nhưng trước mắt, việc cần làm là điều tra ra manh mối về cái dị thường kỳ quái kia bắt đầu từ con quỷ đói này.

......

Chờ anh trai trở về phòng, Chiêm Ngôn mới mở hệ thống ăn dưa ra xem.

Khi nãy, lúc cậu hoảng hốt chạy đến tiệm bánh, hệ thống hình như đã xảy ra thay đổi gì đó, nhưng lúc ấy gấp quá, không kịp để ý.

Hệ thống ăn dưa là năng lực Siêu Phàm duy nhất mà cậu sở hữu. Muốn bảo vệ được người thân, nhất định phải bắt đầu từ đây.

Lần này vừa mở ra, thứ cậu thấy rõ nhất là giao diện đã được nâng cấp. Bên cạnh thanh tìm kiếm xuất hiện thêm một mục mới tên là “Dưa chú ý đặc biệt”, xem ra là dùng để hiển thị tin tức dưa mà cậu quan tâm nhất. Tốt ở chỗ là không cần mỗi lần phải tự mình kiểm tra nữa, hệ thống sẽ tự động ưu tiên hiển thị.

Vì chưa lên cấp đủ để thêm các dưa khác vào danh sách ưu tiên, cho nên trước mắt mục này chỉ có mỗi một tin tức... chính là cậu tự làm dưa.

......

【Bạn đã nhận được một ly nước mật ong với độ ngọt tiêu chuẩn.】

……

【Chúc mừng bạn đã lập được thành tích 12 phút 23 giây khi chạy vượt chướng ngại vật qua cửa sổ với khoảng cách 3642.13 mét.】

A, sau khi thăng cấp thì tính năng đầu tiên của hệ thống là biết phun tào cậu đúng không?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Đại ca Chiêm Cẩm Lí: Luôn trầm mặc ít lời với người khác.

Với quỷ thì càng không có lời để nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play