Editor: Cherry Mơ

“Ấp Đào Sơn phát sinh hiện tượng mưa bão sấm chớp hiếm thấy, nhiều du khách còn ghi lại được hình ảnh một vật thể lạ có hình dáng giống con người đang bay, các chuyên gia đều cho rằng có lẽ là do vết bẩn dính trên ống kính.”

Trong bản tin còn được đăng kèm theo video rất chân thực và hùng vĩ. Tia sét mang theo uy lực khủng khiếp bổ ầm xuống xé toạc bầu trời, chiếu rọi màn đêm trở nên sáng như ban ngày. Ánh sáng chớp tắt luân phiên giữa tia sáng và bóng tối, dù âm thanh của video đã được qua xử lý nhưng người xem vẫn có thể cảm nhận được tiếng sấm nổ vang trời.

Trong màn lôi đình sấm chớp dày đặc như lưới, mơ hồ có thể thấy một bóng dáng nhìn có vẻ giống với con người, nhưng lại vô cùng mờ ảo.

Chiêm Ngôn mở hệ thống ăn dưa ra, nhập từ khóa “Ấp Đào Sơn” vào thanh tìm kiếm.

Hệ thống rất nhanh đã hiển thị kết quả với hàng loạt thông tin có liên quan:

【 Ngày hôm qua, “Thiên Sư” của Cục Quản Lý Dị Thường đã tiến hành nhiệm vụ thanh trừ dị thường cấp A “Kẻ hở” tại Ấp Đào Sơn. Do gấp về nhà, trong lúc hành động đã không cẩn thận dùng lực quá mạnh. 】

Chiêm Ngôn vốn là một người theo đuổi chủ nghĩa duy vật vững chắc, nhưng từ sau khi bị trói buộc với hệ thống ăn dưa, thế giới quan của cậu đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Chiêm Ngôn nhìn bóng người lóe lên giữa những tia chớp trong video, không khỏi nuốt nước bọt mà ngưỡng mộ. Vị thiên sư đại lão kia thật sự quá ngầu. Đáng tiếc là hệ thống ăn dưa của cậu cũng chỉ có thể ăn dưa, không thể nhìn thấy hình ảnh chân thực, chỉ có thể xem vài tin tức ngẫu nhiên kèm theo những tấm ảnh được chụp ngoài ý muốn. Đến bây giờ, Chiêm Ngôn vẫn chưa thấy rõ được khuôn mặt và hình dáng của người kia, ngay cả tên thật cũng không biết.

Có thể là vì thực lực của vị đạo lão đó quá mức phi thường hay cũng có thể là do Cục Quản Lý Dị Thường đang sử dụng biện pháp bảo vệ nào đó, hệ thống ăn dưa chỉ hiển thị danh hiệu, không tiếc lộ tên thật.

Chiêm Ngôn kéo xuống phần bình luận bên dưới video, một số người thì đang tỏ vẻ chuyên gia hiểu biết, phần còn lại thì đang trêu đùa:

“Là vị đạo hữu phương nào đang độ kiếp ở đây thế?”

“Thần khí xuất hiện mà không bày kết giới à?”

“Nhìn cái chấm đen bé xíu kia mà nói là hình người thì miễn cưỡng quá, đấy rõ ràng là thần thú của tộc ta!”

“Cười chết, đây mà gọi là vết bẩn trên ổng kính, cái này mà cũng được xem là khoa học à?”

----

Chỉ có bản thân mình biết được sự thật nhưng không thể nói ra, đúng là một cảm xúc phức tạp. Chiêm Ngôn tiếp tục lướt xuống xem tiếp.

“Các bạn nhỏ ở nhà trẻ Tâm Liên Tâm lén lút mang một con mèo hoang về nuôi, bị giáo viên phát hiện. Kết quả ‘con mèo hoang’ đó lại là một con cáo lông đỏ, động vật hoang dã cấp 2 được cả nước bảo hộ, hiện đã được đưa đến vườn bách thú chăm sóc.”

Trong bức ảnh là một con cáo nhỏ với đôi mắt tròn xoe, đang mở to đầy ủy khuất, bộ lông đỏ rối bù do bị mấy đứa nhỏ vuốt ve mà trở nên lộn xộn.

Chiêm Ngôn lập tức tra từ khóa “Nhà trẻ Tâm Liên Tâm” trên hệ thống, rất nhanh sau đó hiện lên hàng loạt những thông tin khác:

【 Hồ yêu ba ba Hồ Sơn Pháo bị nhầm lẫn và đưa con mình đến nhà trẻ Tâm Liên Tâm của con người. Hồ yêu con nói: “Đây không phải nhà trẻ của con, nhà trẻ của con tên là Liên Tâm.”

Hồ Sơn Pháo không tin, nói: “Con có phải là không muốn đi học nên bịa chuyện không đấy?” 】

Ông bố này cũng thật là quá sơ ý rồi đi.

Chiêm Ngôn lại tiếp tục xem thêm các mục thông tin khác nữa. Hồ yêu mẹ vừ nhận được cuộc gọi từ nhà trẻ của Yêu tộc và phát hiện con bị đưa nhầm, lập tức đến vườn bách thú để lén trộm con về. Còn Hồ Sơn Pháo đã bị vợ kẹp tai kéo ra ngoài mái hiên xử lý.

Ể! Thật sự rất muốn hóng xem tại hiện trường!

Sau khi dạo một vòng trên Hot search mà không thấy nội dung mình muốn xem, Chiêm Ngôn lại tìm thêm mấy từ khóa như “Ông chủ hội sở Thiên Thịnh” , “Thịnh Mậu Thông” nhưng vẫn  không thấy tin tức cần tìm.

Mẹ của Chiêm Ngôn – Kỷ Nguyệt Minh là bà chủ của một công ty nhỏ, lần trước có giao dịch với ông chủ của hội sở Thiên Thịnh – Thịnh Mậu Thông, thế nhưng tên này lại tráo hàng tốt thành hàng kém chất lượng với ý định lừa đảo người khác. Tuy rằng ý đồ không thành công nhưng đã bị Chiêm Ngôn ghi vào trong sổ đen của mình.

Chiêm Ngôn dùng hệ thống ăn dưa của mình tra được cả đống thông tin xấu của Thịnh Mậu Thông, còn sửa soạn sắp xếp lại một chút rồi gửi đi báo cáo, thế mà tới giờ vẫn chưa có tin tức gì, hiệu suất làm việc vậy là không ổn rồi!

Khi Chiêm Ngôn xuống lầu thì vừa lúc thấy ba mình – Chiêm Vân Khai vừa trở về sau khi tập thể dục buổi sáng.

Chiêm Vân Khai vừa cười vừa nói: “Ngôn Ngôn dậy rồi à. Tới giúp ba múc cháo đi.”

Cháo là do Chiêm Vân Khai nấu trước khi đi tập thể dục, đúng lúc cháo vừa chín tới. Gạo đã chín nhừ, cháo sánh mịn. Mở nắp ra, mùi thơm của trứng vịt bắc thảo và thịt nạc muối tỏa ra khắp nơi.

Chiêm Ngôn nuốt nước bọt, bắt đầu múc cháo. Tay nghề nấu ăn của ba cậu thật sự rất tuyệt vời! Nhưng Chiêm Vân Khai là diễn viên, sắp tới sẽ có 1 đợt quay chụp kín lịch, cho nên một thời gian dài sau sẽ không còn được ăn món ba nấu nữa.

Chiêm Vân Khai đã rửa tay, thay tạp dề, lại làm thêm một dĩa dưa leo nộm, món ăn thanh đạm rất phù hợp để ăn với cháo. Trong nồi còn có sủi cảo tôm đã chín, lớp vỏ sủi cảo gần như trong suốt, có thể thấy cả con tôm bóc vỏ bên trong.

Chiêm Ngôn múc bốn bát cháo, cho ba, cho anh, cho chị và cho cậu. Còn mẹ của cậu-Kỷ Nguyệt Minh còn đang bận đi công tác, vẫn chưa trở về.

Vừa mới đặt bát cháo lên bàn, bỗng cửa lớn mở ra, Kỷ Nguyệt Minh phong trần mệt mỏi bước vào nhà.

Chiêm Ngôn ngạc nhiên: “Mẹ? Sao mẹ lại về gấp thế?”

Tối hôm qua gọi điện, mẹ còn nói đang bận mà. Chẳng lẽ bay cả chuyến đêm để về?

“Tối nay đã xử lý xong công việc, đúng lúc có vé nên mẹ về trước luôn. Vẫn còn chút chuyện chưa yên tâm, lát nữa mẹ phải ghé công ty một chuyến.” Kỷ Nguyệt Minh vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu con trai.

“Quá vất vả rồi.” Trên mặt Chiêm Vân Khai đầy vẻ xót xa, gắp một cái sủi cảo tôm cho vợ.

Kỷ Nguyệt Minh cắn một miếng sủi cao tôm, cảm động đến suýt rơi nước mắt.

Lý do bà gấp gáp trở về như vậy chính là vì bữa cơm này. Nếu không phải do dị thường kia quá khó xử lý, bà cũng đã về từ lâu rồi.

Sắp tới Chiêm Vân Khai phải đi quay phim khép kín, không biết bao giờ mới xong, vì thế nên rất lâu nữa cả nhà mới có thể cùng nhau ngồi ăn thế này....

Chị hai Chiêm Tuế Như cầm điện thoại, hào hứng chạy xuống lầu, thấy mẹ đã về, cô reo lên: “Mẹ về rồi à! Cái ông chủ từng định chơi xấu mẹ sắp vào cục cảnh sát rồi đó!”

Chiêm Ngôn hai mắt sáng rực lên, thò lại gần: “Cho em xem với! Cho em xem với!”

Tiêu đề bản tin nổi bật trên màn hình:

“Hội sở cấp cao bất ngờ xảy ra động đất, may mắn không ai bị thương, nhưng lại lộ ra một tầng hầm bí mật. Ông chủ hội sở đang trần truồng thực hiện nghi thức nguyền rủa đối thủ cạnh trạnh. Dụng cụ nghi thức là cổ vật được khai quật và buôn lậu, có thể phải đối mặt với mức án tù giam.”

Chiêm Ngôn sửng sốt. Thịnh Mậu Thông thật sự sắp vào đồn cảnh sát sao? Nhưng diễn biến câu chuyện này lại không giống cậu tưởng tượng cho lắm.

“Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Em vừa mới lướt hot sreach còn chưa thấy gì.” Chiêm Ngôn nói.

“Khoảng một tiếng trước thôi. Tin mới vừa được tung ra.” Chiêm Tuế Như đáp.

Hai chị em đều là dân ăn dưa chính hiệu, đầu lập tức dúi sát vào  nhau cùng hóng hớt.

“Cuộc chiến thương trường này đúng là kỳ quặc thật đấy!” Chiêm Tuế Như cảm thán: “Cảnh sát hỏi hắn tại sao buôn lậu, hắn lại nói vì tin vào mấy ‘thần tượng cổ đại' , thấy họ linh nghiệm hơn.”

“Thần tượng gì chứ! Nhìn vừa quái dị vừa rợn người, có phải bức tượng có năm cánh tay không? Mà nửa thân dưới cứ trông như bạch tuộc ấy?”

Tầng hầm bí mật dưới hội sở bị nứt toác ra ngay trước mặt bao người, hiện trường bị người qua đường chụp lại không ít ảnh và video. Trên mặt đất vẽ đầy những hoa văn, phù chú kỳ dị và cổ quái, ngay cả trên người Thịnh Mậu Thông cũng có đầy phù văn. Hắn nhìn vào camera với vẻ hoảng loạng, mặt đỏ bừng, vừa hét lớn:

“Đừng quay! Không ai được quay!”

Đáng tiếc, không một ai để ý đến lời hắn.

“Ôi cay mắt quá cay mắt quá!” Chiêm Tuế Như kêu lên, nhanh chóng lướt đến đoạn video khác. “Mà đây đâu phải là nứt vỡ do địa chấn, sao lại đột nhiên nứt toác ra bất thình lình như vậy!”

“Nghe nói là do chất lượng công trình. Nhưng mà cái chỗ nứt này đúng là nứt đúng lúc thật đấy.” Chiêm Ngôn bình luận.

Với ngần ấy bằng chứng, tên này chắc chắc không thoát được rồi.

Chiêm Vân Khai vừa cười ha hả ăn sáng, vừa gắp thêm một cái sủi cảo tôm cho vợ, thầm thể hiện tình cảm và bảo vệ.

Vừa rồi khi tập thể dục buổi sáng xong, ông tiện tay xử lý chuyện này luôn. Đừng hòng ai dám bắt nạt vợ ông!

Hai chị em Chiêm Ngôn và Chiêm Tuế Như vẫn đang vui vẻ hóng chuyện, tiếp tục ăn dưa. Lúc này, anh cả Chiêm Cẩm Lí lặng lẽ như một hồn ma phiêu dạt đến, ngồi xuống bàn ăn, gật đầu chào một cái rồi yên lặng ăn cơm. Chiêm Cẩm Lí là kiểu người mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, không thích nói chuyện, cũng không thích nghe người khác nói chuyện, nhưng nếu nhắn tin qua điện thoại thì sẽ không gặp trở ngại gì.

Chiêm Ngôn liền chuyển tin này sang cho anh cả, rồi hào hứng gõ chữ chia sẽ niềm vui.

Với nhiều năm kinh nghiệm ăn dưa, Chiêm Ngôn có cảm giác chuyện này không hề đơn giản. Cậu định lát nữa sẽ dùng hệ thống ăn dưa để tra thêm thông tin cho rõ.

Ăn sáng xong, cả nhà đứng ở cửa tạm biệt nhau, Kỷ Nguyệt Minh phải đến công ty một chuyến, Chiêm Vân Khai phải đi quay phim dài hạn, anh cả Chiêm Cẩm Lí tự mình mở một tiệm bánh kem, chị hai Chiêm Tuế Như đến phòng làm việc nghệ thuật của riêng mình. Chỉ còn lại cậu sinh viên đang nghỉ hè – Chiêm Ngôn ở nhà.

Chiêm Ngôn lần lượt ôm từng người một.

Mỗi người trong gia đình đều rời đi theo một hướng khác nhau.

Tại gara ngầm không có người, Kỷ Nguyệt Minh mở bàn tay, những ngón tay đặt lên bức tường xi măng thô ráp. Ngay lập tức, một ánh sáng xanh lam từ phía trên quét dọc từ đầu đến chân bà. Cánh cửa lớn trước mặt không một tiếng động từ từ mở ra, để lộ ra một hành lang hợp kim ẩn sâu bên trong. Khi Kỷ Nguyệt Minh bước vào, cánh cửa lặng lẽ đóng lại, biến mất hoàn toàn vào bức tường xi măng như chưa từng tồn tại.

Một giọng nói trí tuệ nhân tạo vang lên, nhẹ nhàng và ấm áp:

“Thiên Sư, hoan nghênh ngài trở lại Cục Quản lý Dị Thường.”

Ở sâu trong khu rừng hoang phía Tây, Chiêm Vân Khai ẩn giấu thân mình. Giây tiếp theo, thân thể ông bừng lên ánh sáng, một con Thần Điểu khoác trên mình bộ lông vũ chói là, đôi mắt sâu thẳm mang theo ánh kim dị sắc, vỗ cánh bay lên để lại phía sau từng vệt sáng vàng rực rỡ mà không ai có thể nhìn thấy.

Tại tiệm bánh, Chiêm Cẩm Lí làm như không thấy cái bóng mờ đang lảng vảng ở góc tường, anh lặng lẽ tháo mũ và khẩu trang xuống, thay sang đồng phục thợ làm bánh. Trong góc khuất, một tiểu quỷ rụt rè ló đầu ra, lén kéo lấy ống quần anh với vẻ sợ sệt.

Chiêm Cẩm Lí ngồi xổm xuống, thở dài: “Chẳng phải đã nói, ta đã không còn là Quỷ Vương nữa.”

Tại một thang máy ở khu thương mại, Chiêm Tuế Như đã thay trang phục từ lúc nào không hay, áo gió đen, găng tay và mũ rộng vành, phần bóng dưới vành mũ tự như có một luồng sức mạnh thần bí, che phủ hơn nửa khuôn mặt cô. Cô đưa tay bấm liên tục vào các nút trong thang máy không khác gì đang nhập mật mã. Thang máy trượt xuống phía dưới, vượt qua tầng cuối cùng mà nút bấm hiển thị. Tầng ngầm thứ năm, vốn không tồn tại trong hệ thống.

Cửa thang máy mở ra, một người mặc đồ công nhân đeo mặt nạ lập tức cúi người vỗ ngực hành lễ với cô:

“Thợ Thủ Công đại nhân, hoan nghênh ngài trở lại.”

Còn ở nhà, Chiêm Ngôn vô cùng thư thái, thoải mái nằm dài trên ghế sofa. Cậu mở hệ thống ăn dưa, nhập từ khóa tìm kiếm: “Hội sở Thiên Thịnh.”

–––

 

Tác giả có lời muốn nói:

“Vẫn còn ai chưa tháo bỏ lớp áo choàng không nhỉ?”

———

 

Editor có lời muốn nói: Con bò nhà nó, hơn 12K chữ🙉

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play