“Ai da, viết tạm vài dòng thôi mà, báo cáo chẳng phải chỉ cần trình bày sự việc sao.” Kỷ Nguyệt Minh ung dung ngồi uống trà, thấy tiểu cô nương cứ bám lấy cánh tay mình không buông, liền đưa tay đỡ trán, làm bộ yếu ớt như cành liễu lay trong gió. “A, mệt quá đi mất. Vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, hao tổn sức lực lớn quá, tôi cần nghỉ ngơi.”

Nhiếp Vực nước mắt lưng tròng ôm chặt lấy cánh tay bà: “Vậy thì chị đừng tùy tiện tung mấy chiêu mạnh như thế nữa! Đợi đội dò tìm xác định rõ dị thường rồi hãy ra tay chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Trong lúc họ còn đang tranh cãi, một thanh niên cao gầy mặc đồ tác chiến đi đến:

“Đội trưởng, sáng nay ở tầng hầm của hội sở Thiên Thịnh xuất hiện dấu vết của một dị thường. Bộ phận kiểm tra nghi ngờ đó là một dị thường đã trưởng thành.”

Hai người lập tức trở nên nghiêm túc.

Kỷ Nguyệt Minh hỏi: “Dị thường đó đâu rồi?”

“Không nằm trong tay chúng ta. Hiện trường còn lưu lại khí tức của Trọng Minh Yêu Vương. Dị thường đó có lẽ đã bị hắn mang đi.” Thanh niên báo lại.

Kỷ Nguyệt Minh lập tức ra lệnh:

“Nhiếp Vực, đi điều tra toàn bộ thông tin liên quan đến hội sở Thiên Thịnh và ông chủ của nó.

Nhiếp Lĩnh, theo tôi đến phòng kiểm tra đo lường.”

“Rõ.” — Nhiếp Vực nhanh chóng nhảy đi tra cứu tài liệu.

Nhiếp Lĩnh thì theo sát phía sau Kỷ Nguyệt Minh, vừa đi vừa tường thuật tình hình, đọc rành rọt từng chữ với tốc độ rất nhanh:

“Báo cáo của phòng kiểm tra đo lường vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Dấu vết dị thường là một bức tượng thần bị vặn vẹo, ít nhất đã bị dị thường ký sinh khoảng 4 tháng. Kiểm tra ban đầu cho thấy dấu vết nằm trong phạm vi từ cấp D đến cấp C. Họ nghi ngờ dị thường này đã lợi dụng quá trình ký sinh để thăng cấp. Tuy nhiên, hiện tại không thấy bản thể, nên chưa thể xác định chính xác.

“Qua điều tra hiện trường và thẩm vấn những người liên quan, có dấu hiệu cho thấy dị thường đã dụ dỗ con người thực hiện nghi thức hiến tế cho nó. Đây có thể là cách nó sử dụng để tiến hóa.

“Bộ Ngoại Giao đang khẩn trương liên lạc với Vạn Yêu Minh...”

Kỷ Nguyệt Minh nghe kỹ từng lời, không bỏ sót chữ nào.

Nếu Trọng Minh Yêu Vương đã ra tay, dị thường kia chắc chắn không thể thoát. Việc đó không cần lo lắng thêm.

Bản thể của Trọng Minh Yêu Vương là Thần Điểu Trọng Minh, tính tình mạnh mẽ và kiêu hùng. Hắn ta sống trên núi Tê Hà, đồng thời xem các thành phố lân cận như lãnh địa của mình. Có khi chỉ tiện đường đi một vòng để rải khí tức, cũng đủ khiến yêu ma quỷ quái và dị thường không dám nổi loạn.

Kỷ Nguyệt Minh đang che giấu tung tích tại thành phố Vân Cẩm, nằm tựa lưng vào núi Tê Hà. Cũng nhờ thế mà những lúc rảnh rỗi không có nhiệm vụ, có thể sống an ổn như người bình thường dưới sự che chở của Yêu Vương, kẻ mà bà thường hay tưởng tượng được ôm chùm lông vũ mềm mượt ấy như người trong nhà.

Tiếc là Cục Quản Lý Dị Thường và Vạn Yêu Minh vốn không có quan hệ tốt. Muốn lấy lại dị thường kia từ tay Trọng Minh Yêu Vương, e là không dễ.

Sự xuất hiện của một dị thường đã trưởng thành không phải là điềm lành.

Vì theo lý thuyết, từ 26 năm trước, thế giới này lẽ ra không nên xuất hiện thêm bất kỳ dị thường trưởng thành nào nữa.

......

Sâu trong Thần Nông Giá, khu rừng rậm rạp ngập tràn sương mù quanh năm không tan. Một gốc đại thụ cổ xưa vươn mình xuyên qua tầng sương, tán lá rậm rạp tỏa ra sắc xanh mướt, bên cạnh chiếu rọi ánh mặt trời dịu nhẹ, ánh lên sắc vàng rực rỡ.

Thần Điểu Trọng Minh đậu trên thân cây ấy, móng vuốt rắn chắc như thép bám chặt lấy cành khô.

Cây đại thụ khẽ rung cành lá, phát ra giọng nói già nua, chậm rãi:

“Trọng Minh à, sao lại quay về rồi?”

Chiêm Vân Khai giang rộng đôi cánh, một cái vỗ nhẹ khiến vài chiếc lông chim rơi xuống:

“Lão Tầm, ta vừa bắt được một dị thường có dấu hiệu bất ổn. Ngươi xem thử đi.”

Tầm Mộc Yêu Vương đưa một cành cây khô ra, đón lấy chiếc lông chim.

Bộ lông mang sắc vàng hồng, hoa văn sâu thẳm, thần bí. Dị thường bên trong đã bị phong ấn kín kẽ, không chút khí tức nào thoát ra ngoài.

“À, là thứ này à.” Tầm Mộc Yêu Vương chậm rãi lên tiếng “Vừa rồi bên Cục Quản Lý Dị Thường cũng liên hệ với ta, nói rằng họ cũng muốn nghiên cứu dị thường này.”

Chiêm Vân Khai hừ một tiếng: “Cái tổ chức nhỏ đó cái gì cũng muốn quản, nhưng liệu có quản nổi không!”

Tầm Mộc chậm rãi bật cười, giọng vang đều đều.

Chú Đại Điểu rực rỡ sắc lửa chỉnh lại bộ lông vàng óng của mình:“Chờ ta nghiên cứu xong rồi sẽ nói chuyện với họ sau.”

“Ngươi bắt được thì ngươi có quyền quyết định.” — Tầm Mộc điềm đạm đáp “Nhớ ghé qua chỗ Hạ Nguyệt Huyền một chuyến, cô ấy còn đang chờ chụp ảnh đấy.”

Hạ Nguyệt Huyền là một hồ yêu Tâm Nguyệt, hiện giờ đang cải trang làm người để hoạt động trong giới giải trí. Công ty quản lý mà Chiêm Vân Khai đang ký hợp đồng dưới thân phận con người, chính là do cô ấy thành lập.

“Biết rồi.” Chiêm Vân Khai giang rộng đôi cánh.

Làm cho xong việc sớm một chút thì có thể sớm về nhà với vợ con.

......

Tại tòa soạn tin tức Chân Khoa, Chiêm Ngôn tiếp tục ăn dưa.

【 “Thợ Thủ Công” vì có người hạ thấp thần tượng của mình là “Thiên Sư”, đã đấu khẩu gay gắt trên diễn đàn Siêu Phàm. Sau khi mắng thắng, vẫn chưa hả giận, liền ném ra 100 điểm tích lũy để đăng nhiệm vụ nhờ người hỗ trợ mắng tiếp. Cuối cùng cộng đồng vinh danh đặt biệt hiệu cho người này suốt 3 ngày liền. 】

Ơ? Cái gì vui vậy trời?

Chưa nói đến cái tên “Thợ Thủ Công” kia, nghe thôi cũng biết là một danh hiệu siêu năng giả nữa rồi. Hơn nữa còn là fan của “Thiên Sư”, giống y như Chiêm Ngôn. Bài này bị kéo ra khi cậu đang tìm mục từ “Thiên Sư”. Cơ bản toàn bộ mục “Siêu Phàm” mà cậu tích lũy được hiện giờ đều là các tin liên quan như thế.

Mấu chốt là cái gọi là “Diễn đàn Siêu Phàm”. Nghe thôi đã thấy là nơi tụ tập tin tức siêu năng giả, chắc chắn là chỗ ăn dưa lý tưởng!

Chỉ tiếc hệ thống ăn dưa chỉ cung cấp thông tin để đọc, chứ không cung cấp địa chỉ truy cập diễn đàn hay thông tin chi tiết kiểu đó. Chiêm Ngôn nghĩ một lát rồi tạm gác lại.

Lúc nào cũng lười nhác giết thời gian thì không hay cho lắm. Chiêm Ngôn bật máy tính làm việc, trong đó có một số bản thảo tin tức và tài liệu cũ của tòa soạn Chân Khoa. Cậu mở ra so sánh với nội dung từ hệ thống ăn dưa, bắt đầu cập nhật các tin tức mới.

“Ở khu Tân Thành của Lục Nguyên, một hộ dân bị tính phí nước cao bất thường. Kiểm tra phát hiện đồng hồ nước bị trục trặc.”

【 Một giao nhân thuê nhà tại tiểu khu Tân Thành ở Lục Nguyên, do tắm mỗi ngày cả buổi khiến hóa đơn nước tăng vọt. Chủ nhà phát hiện, báo lên, hiện giao nhân đã bị đưa về xử lý, phê bình và giáo dục. 】

......

“Khu Kiến Bình, một người phụ nữ phát hiện đồ ăn trong tủ lạnh phát sáng. Sau khi kiểm tra, xác định là do bị nhiễm loại vi khuẩn phát quang. Các chuyên gia khuyến cáo khi nấu ăn nên phân biệt rõ thực phẩm sống chín.”

【 Khu Kiến Bình, một con quỷ đói lẻn vào nhà người khác lúc nửa đêm, ăn vụng cá trong tủ lạnh và còn bình luận: “Con cá sống đến mức bỏ vào nước còn có thể bơi thêm hai vòng.” 】

【 Cũng tại khu Kiến Bình, quỷ đói lại lẻn vào một nhà khác lúc nửa đêm, ăn thử phần cà chua xào trứng còn thừa trên bàn và bày tỏ: “Cho muối á? Dị giáo! Món cà chua xào trứng ngon chuẩn phải cho đường mới đúng!” 】

【 Lại trong khu Kiến Bình, quỷ đói mò vào nhà hàng lúc nửa đêm, ăn vụng đồ ăn thừa trong bếp sau, rồi nhận xét: “Sữa đậu nành cho thêm muối? Đến quỷ cũng chả thèm.” 】

Lướt đến hàng loạt tin tức về một “quỷ đói sành ăn” đam mê mỹ thực, Chiêm Ngôn cảm thấy hứng thú, tiếp tục đọc tiếp.

【 Quỷ đói cho rằng khu Kiến Bình không còn gì ngon để ăn, liền lang thang đến khu Văn Hải. 】

【 Khu Văn Hải, một quỷ đói nửa đêm lẻn vào quán Tam Vị Quán Thang, ăn vụng phần nước hầm trong bếp sau, nhận xét: “Hương vị không tồi.” 】

Ồ? Hiếm hoi mới có chỗ được khen nha! Chiêm Ngôn nhanh chóng ghi nhớ tên quán, định bụng sẽ đến thử một lần.

Cả nhà cậu đã bị Chiêm Vân Khai nuôi cho khẩu vị trở nên kén chọn đến mức khó nói thành lời. Mỗi lần Chiêm Vân Khai vắng nhà, phải ăn cơm hộp thì đúng là khổ sở, còn tự mình nấu thì lại càng thảm họa.

Nếu món ăn ở quán này thật sự không tệ, vậy thì ba bữa cơm sau này coi như có chốn nương thân rồi.

【 Khu Văn Hải có một cặp vợ chồng cãi nhau. Người chồng than phiền vợ nấu ăn quá dở, bị đuổi ra khỏi nhà, buồn quá đi lang thang cùng một trái sầu riêng. 】

【 Cũng tại Văn Hải, một quỷ đói nửa đêm lẻn vào nhà dân, nghe thấy người chồng nói: “Cơm vợ tôi nấu, đến quỷ còn không ăn.” Quỷ đói cảm thấy hứng thú, ăn thử một miếng rồi phun ra: “Buồn nôn!” 】

Thế là dở đến mức nào cơ chứ? Chiêm Ngôn tò mò không thôi. Không biết có dở hơn cái bánh kem mà anh cả cậu từng làm không nữa...

......

Tiệm bánh kem Ngọt Ngào.

Mùi hương ngọt ngào của bánh kem từ tiệm bánh kem dịu nhẹ lan tỏa ra ngoài, len lỏi vào xoang mũi của người qua đường. Hàng triệu tế bào khứu giác đồng loạt phản ứng, phát ra tín hiệu truyền đến não bộ, đánh thức ký ức về dopamine, đánh thức cả khao khát dành cho đồ ngọt, khiến bước chân của mọi người chậm lại, ánh mắt vô thức hướng về phía tiệm bánh...

“Mẹ ơi! Con muốn ăn bánh kem!” Một đứa trẻ đi ngang qua nắm chặt tay mẹ, không chịu rời đi.

 

Một người phụ nữ ăn mặc thời trang thanh lịch liếc nhìn tiệm bánh, theo bản năng nuốt nước bọt: “Ngoan nào, lát nữa mẹ dẫn con đi mua ở tiệm khác nhé. Chứ bánh kem ở đây... không ăn được.”

“Vì sao ạ? Nghe thơm quá mà...” Đứa trẻ vẫn lưu luyến, nuốt nước miếng thèm thuồng.

Người phụ nữ nhăn mặt khổ sở: “Vì mẹ đã từng ăn rồi.”

Rồi bổ sung thêm: “Dở không tưởng được!”

Người mẹ kéo đứa con vẫn còn quyến luyến bước nhanh qua trước cửa tiệm. Nếu ở lại lâu hơn chút nữa, có khi lại bị cám dỗ mà quay đầu vào mua.

Bên trong tiệm, Chiêm Cẩm Lí đang điều chỉnh phần kem dán trên bánh, toàn bộ đoạn đối thoại ngoài cửa đều nghe rõ mồn một.

Đứa tiểu quỷ đã bám theo từ sáng đứng ngay cửa, tức giận nói: “Không có khẩu vị gì cả! Thật quá đáng! Đại vương, có cần ta ra dạy dỗ bọn họ một trận không?!”

Chiêm Cẩm Lí lạnh lùng liếc qua một cái, không nói gì. Tiểu quỷ lập tức rút lại vẻ giận dữ, ngoan ngoãn thu mình lại, đôi mắt vẫn nhìn Chiêm Cẩm Lí đầy mong chờ: “Đại vương, ngài không thể cứ làm ngơ như vậy được... Con quỷ đói kia đã chiếm mất nửa địa bàn của chúng ta rồi...”

“Là chiếm đoạt địa bàn của các ngươi.” Chiêm Cẩm Lí thản nhiên nói, không chút dao động, tay vẫn rót nửa lọ đường bột vào phần kem đang chế biến.

Tiểu quỷ bắt đầu bám lấy chân anh, khóc thút thít như sắp khóc ra thành tiếng.

Chiêm Cẩm Lí đẩy bánh kem vào lò nướng, chỉnh thời gian và nhiệt độ, sau đó cúi người, dùng tay chọc nhẹ một cái khiến tiểu quỷ ngã ngửa ra đất: “Cảm nhận được chưa?”

Tiểu quỷ ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu mơ màng: “Dạ... sao cơ ạ?”

Chiêm Cẩm Lí ngồi xổm xuống, khẽ véo má tiểu quỷ:“Ta bây giờ có thân nhiệt, có độ ấm, có sự mềm mại, là một người sống thực sự.” Vừa nói, anh vừa nhét một miếng bánh tart trứng vào miệng tiểu quỷ.

“Ta không còn là Quỷ Vương. Ta đã đầu thai rồi, bây giờ chỉ là một người bình thường.” Hương ngọt của bánh kem phảng phất xung quanh, anh nói tiếp:

“Ta chỉ muốn sống mấy ngày yên ổn nơi dương gian. Chuyện như vậy thì đi tìm Cục Quản Lý Dị Thường, đừng có bám theo ta khóc lóc nữa.”

“Nhưng mà…” Tiểu quỷ vừa nhồm nhoàm cắn bánh tart trứng vừa lẩm bẩm, không rõ lời: “Nhưng mà hôm qua ngài còn dùng năm quỷ sai làm khuân vác, bắt bọn ta khuân bao bột mì, bơ, đường với chocolate...”

“Khụ.” Chiêm Cẩm Lí ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi dao động.

“Chuyện đó... không giống nhau.”

…...

Sau một ngày tích cực ăn dưa mới, Chiêm Ngôn đã gom được không ít thông tin thú vị để cân nhắc thêm vào bảng tin. Phần lớn chỉ là thông tin trắng hoặc xanh lục (bình thường hoặc phổ biến), lâu lâu mới lòi ra được một hai từ khóa màu lam (tin hiếm/có giá trị), giúp cậu dần ghép nên bức tranh mơ hồ về thế giới của những hiện tượng dị thường.

Tòa soạn Chân Khoa tan ca từ lúc bốn giờ chiều. Chân Hoa từng nói công việc ở đây khi bận thì cực kỳ bận, còn khi rảnh thì thật sự rảnh rỗi đến phát chán. Hiện tại, Chiêm Ngôn chỉ làm thời vụ vài hôm ở tòa soạn để làm quen với quy trình. Sau này nếu đã quen việc, hoàn toàn có thể làm từ nhà cũng được. Mức đãi ngộ như vậy đúng là khiến nhiều người trong ngành phải ghen tị.

Trên đường về, ngồi xe công cộng nhàm chán quá, Chiêm Ngôn lại mở hệ thống ăn dưa lên, tiếp tục lướt qua các tin “quỷ đói sành ăn” như đang xem đề cử mỹ thực vậy.

【 Khu Văn Hải, một quỷ đói nhìn thấy dị thường ?±#%,bụng đói cồn cào không chịu nổi, liền ăn luôn dị thường đó. 】

Chiêm Ngôn: ???

Lần đầu tiên cậu thấy đoạn bị loạn mã trong hệ thống ăn dưa.

Trước giờ, Chiêm Ngôn từng lướt qua rất nhiều dị thường trên hệ thống. Thông thường, các dị thường đều có tên gọi và phân cấp rõ ràng. Ví dụ như dị thường cấp A “Kẽ hở” từng bị một Thiên Sư đánh rớt, hay dị thường cấp C “Tà thần · sơ cấp” mà Trọng Minh Yêu Vương từng bắt được.Thế nhưng lần này… không tên, không cấp bậc, rốt cuộc nó là cái gì?Hơn nữa, lại còn bị ăn được sao?

Cậu kéo xuống tiếp tục xem.

【 Khu Văn Hải, quỷ đói ?±?? cảm thấy đói không chịu nổi, lẻn vào nhà dân ăn uống thả ga. 】

【 Khu Văn Hải, quỷ đói ╥??¤ cảm thấy đói không chịu nổi, chạy vào quán mì xào Tiểu Lưu ăn sạch cả quán. 】

......

【 Khu Văn Hải, quỷ đói ×&%¥ ăn rất nhiều thứ, nhưng vẫn cảm thấy đói cồn cào, bắt đầu đưa ánh mắt nhìn về phía con người xung quanh. 】

【 Khu Văn Hải, quỷ đói ¢%!υ cho rằng một người đam mê ẩm thực không nên ăn đồ chưa qua chế biến kỹ, như vậy quá lỗ mãng, liền dời ánh mắt khỏi thân người. 】

Chiêm Ngôn bắt đầu cảm thấy căng thẳng.Dị thường bị loạn mã kia có vấn đề rất lớn. Trước khi nó xuất hiện, quỷ đói chỉ đơn thuần là kiểu sành ăn, thích nếm thử và bình luận, hoàn toàn không hề có biểu hiện đói khát hay mất kiểm soát. Nhưng kể từ sau khi cái dị thường loạn mã kia xuất hiện, quỷ đói bắt đầu xuất hiện trạng thái đói khát cực độ, thậm chí ăn mãi không thấy no, rồi dần dần… đưa ánh mắt nhìn sang con người.

Trong các bản tin sau đó, hai thông tin cứ lặp đi lặp lại【 Quỷ đói đưa ánh mắt nhìn về phía con người bên cạnh 】,【 Một người đam mê ẩm thực không nên ăn đồ chưa được nấu kỹ.】Nhưng kỳ lạ là đoạn mã giữa hai chữ ‘quỷ đói' cứ thay đổi liên tục giống như hệ thống ăn dưa đang bị lỗi hoặc nhiễm bug. Điều đó lại càng chứng tỏ chuyện này đang thực sự tiếp diễn. Và... có gì đó không ổn.

Quỷ đói muốn ăn người.

Tạm thời… nó vẫn còn chịu đựng được.

Nhưng nếu một ngày nào đó, nó không chịu nổi nữa thì sao?

Nội dung bài đăng mới nhất về quỷ đói đã đổi cách diễn đạt thành【 Một người đam mê ẩm thực… có lẽ cũng có thể nếm thử món ăn tự nhiên 】

Chiêm Ngôn lập tức thấy lạnh sống lưng. Anh trai bán bánh kem, chị gái làm phòng thiết kế đều sống ở khu Văn Hải.

Cậu phải tìm cách thông báo chuyện này cho Cục Quản lý Dị Thường, nhưng lại không có bất kỳ phương thức liên lạc nào với họ cả.

Chiêm Ngôn lấy điện thoại ra, lập tức tìm số gọi cho Chân Hoa. Nếu toà soạn Chân Khoa là chi nhánh nhỏ của Cục Quản lý Dị Thường, vậy thì giám đốc chắc chắn sẽ có cách liên hệ với họ.

“Xin lỗi, số máy quý khách gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng…”

…Không nằm trong vùng phủ sóng?

Chỉ mới rời khỏi cơ quan một chút mà đã mất tín hiệu?

Lúc này, có người ngồi cạnh cậu khẽ than: “Lạ ghê, sao tự nhiên mất sóng vậy?”

“Chỗ này bình thường tín hiệu mạnh mà, giờ tôi cũng không vào được mạng.”

Chiêm Ngôn sững người.

Không phải giám đốc mất sóng, mà là chính cậu đang ở vùng mất sóng. Từ trước đến giờ, cậu đi tuyến giao thông này chưa bao giờ gặp tình trạng như vậy.

Một dự cảm xấu dần trào lên trong lòng…

【 Khu Văn Hải, quỷ đói √□÷℃ đã ăn rất nhiều thứ, nhưng vẫn không thấy no, lại tiếp tục đưa ánh mắt nhìn về phía những người sống xung quanh. 】

【 Quỷ đói ở khu Văn Hải ┌(. Д. )┐ đã quyết định lựa chọn một món ăn tự nhiên vừa miệng để thưởng thức. 】

Ngay lập tức, hệ thống ăn dưa cập nhật thêm một dòng mới:

【 Quỷ đói ở khu Văn Hải (?﹃?) ngửi thấy trên người bạn vẫn còn phảng phất mùi tôm từ bữa sủi cảo sáng nay, nó cảm thấy bạn cực kỳ ngon miệng. 】

Chiêm Ngôn: ……

Con quỷ này là mũi chó à?

Cậu ăn sủi cảo tôm từ sáng sớm, giờ đã chiều rồi mà vẫn còn bị nó đánh hơi được?!

Ba à… ba nấu ăn ngon đến mức chiêu được cả quỷ luôn rồi, ba biết không?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play