Tại phòng kỹ thuật hình sự, đèn sáng trắng soi lên từng khung hình trích xuất từ camera an ninh.
Màn hình lớn hiển thị cảnh con đường đất dẫn về phía sau khu nhà bà Thắm. Một đoạn clip dài được tua chậm lại – Cẩm Linh khoanh tay đứng sát màn hình, Vĩnh Hy bên cạnh, mắt chăm chú.
“23 giờ 12 phút đêm hôm đó,” kỹ thuật viên nói, “thấy bóng Trịnh Văn Quý lảng vảng gần hàng rào.”
Màn hình chiếu cảnh: Quý mặc áo sẫm màu, bước loạng choạng, rõ ràng đang say. Hắn bám theo lối rào, ngó nghiêng. Rồi…
“Có người đi ra,” Vĩnh Hy chỉ. “Ông Trung.”
Hai người đàn ông lao vào cự cãi. Không có tiếng, nhưng ngôn ngữ hình thể đủ rõ: Quý chỉ tay, Trung gằn cổ, cả hai hằn học.
“Có vẻ ông Trung đuổi hắn đi,” Linh nhận xét.
Một cú xô nhẹ. Quý lùi lại. Bất ngờ bà Thắm bước ra, can ngăn. Nhưng ông Trung quay lại – rồi tát bà một cú trời giáng. Gương mặt Linh tối lại. Vĩnh Hy nắm tay thành nắm.
“23 giờ 18 phút,” kỹ thuật viên lẩm bẩm. “Ngay sau cú tát là…”
Hồng xuất hiện.
Cô gái gầy nhỏ lao tới, đỡ mẹ, xô ông Trung một cái rồi hét lên – mặc dù không có âm thanh, nét mặt cô đầy hoảng sợ lẫn căm tức.
Ông Trung nhìn cả hai mẹ con vài giây, rồi bỏ đi, lảo đảo theo hướng ngược lại.
Mọi người đều im lặng. Nhưng rồi Cẩm Linh nói khẽ:
“Khoan. Tua lại khung 23:16. Góc bên phải màn hình.”
Kỹ thuật viên làm theo.
Từ trong bóng tối hàng cây sau rào, một bóng người đội mũ đen, dáng cao gầy, đứng bất động. Khi ông Trung quay đi, người đó lùi nhẹ, như né tránh bị phát hiện.
“Dừng. Phóng to.”
Hình ảnh không rõ mặt, chỉ thấy một chiếc áo khoác mỏng màu xám bạc, quần đen, mũ lưỡi trai trùm kín. Dáng thanh niên, không quá lớn tuổi.
“Không phải Quý. Không phải Trung. Không phải người nhà,” Hy lẩm bẩm.
“Và không bước vào can thiệp. Nhưng vẫn theo dõi toàn bộ,” Linh kết luận.
“Có thể là người quen của Hồng?” Hy hỏi.
“Hoặc người nhắm tới cô ấy.”
Ánh mắt Linh tối lại. Cô nhìn kỹ lại từng khung hình.
“Sau đó thì sao?”
“Người này biến mất về hướng ngược lại. Camera ở đó bị mờ, chỉ thấy một chớp bóng – nhưng rõ ràng có dấu hiệu lẩn đi.”
“Trích xuất thêm ba camera tuyến sau,” Linh ra lệnh. “Tập trung hướng rừng tràm và cầu đất đỏ. Nếu may, có thể bắt được bóng kẻ này thêm lần nữa.”
Khi rời khỏi phòng, Linh bước nhanh, gần như không đợi Hy. Nhưng cậu đuổi kịp.
“Chị nghĩ thanh niên mũ đen đó có liên quan trực tiếp tới việc Hồng mất tích?”
“Không rõ. Nhưng hắn có mặt lúc mọi thứ đang diễn ra. Im lặng quan sát như thể đang chờ một bước ngoặt.”
“Và hắn đã thấy tất cả.”
“Chính xác.”
Họ dừng lại dưới bóng cây ven bãi xe.
“Chị Linh.” Hy khẽ gọi. “Nếu… kẻ đó là người quen của Hồng, khả năng cô ấy tự ý đi theo hắn thì sao?”
Cẩm Linh quay sang. Ánh mắt cô không cứng như mọi khi, mà hơi nheo lại, cân nhắc.
“Cũng là một hướng,” cô đáp. “Nhưng nếu vậy, vì sao đến nay Hồng chưa xuất hiện? Và vì sao sau đó Quý lại chết?”
Câu hỏi như vòng xoáy, cuốn cả hai vào cơn lốc nghi vấn.
Trong khoảnh khắc yên lặng, gió thổi bay một lọn tóc Linh sang vai Hy. Cậu không né, cũng không dám chạm vào. Cô vẫn nhìn xa xăm, nhưng… Hy có cảm giác cô đang dựa vào cậu một chút, dù chỉ bằng suy nghĩ.