Sáng hôm sau, phòng kỹ thuật chuyển thêm ba đoạn camera mới – lần theo hướng thanh niên mũ đen biến mất khỏi khung hình đêm hôm đó.

Một đoạn tại cửa hàng tiện lợi cách nhà bà Thắm khoảng 300m, ghi nhận:

23 giờ 40, một thanh niên đội mũ đen, áo khoác xám bạc, mua một chai nước suối và bánh mì, dáng vội vàng.

Cẩm Linh chỉ vào đoạn video:

“Dáng người khớp với kẻ phía sau hàng rào.”

Vĩnh Hy nhanh chóng tra soát dữ liệu cửa hàng: thanh toán bằng tiền mặt, nhưng may mắn nhân viên nhận diện được.

“Thắng. Người địa phương. Thỉnh thoảng ghé qua, hiền lắm. Làm nghề tự do, không ổn định.”


 

Một tiếng sau, tại tổ dân phố nơi Thắng cư trú, bà tổ trưởng vừa nhai trầu vừa ngó qua tập hồ sơ:

“Nó sống một mình, nhà cha mẹ mất sớm. Không ai thân thích. Ít nói nhưng không gây chuyện.”

“Lần gần nhất bà thấy cậu ta?” Linh hỏi.

“Chắc cũng hơn bốn, năm hôm rồi. Tui tưởng nó đi làm xa như mọi khi. Mà hôm qua bên tiệm cầm đồ còn nói nó chưa trả tiền cầm điện thoại.”

“Không ai thấy bất thường?” Hy hỏi.

“Ờ thì… sống một mình, không ai để ý. Lâu lâu mới ghé.”


 

Thông tin bắt đầu khớp nhau. Thắng mất tích cùng thời điểm Hồng biến mất. Linh khoanh vùng khả năng: hai người cùng rời khỏi địa phương.

Cô ra lệnh rà soát danh sách xe khách đêm rời tỉnh. Gần tối, tổ theo dõi bến xe báo lại:

Có hai hành khách, một nam một nữ, khớp với mô tả. Mua vé đi Cà Mau.

“Quê gốc của Thắng,” Vĩnh Hy gõ nhẹ lên bản đồ. “Hắn từng khai vậy khi đăng ký tạm trú năm ngoái.”


 

Ba giờ sáng, xe chạy xuyên màn đêm tới vùng ngoại ô Cà Mau. Những con đường đất, đèn vàng lờ mờ, sương phủ kín như giấu cả thế giới dưới tấm màn ẩm thấp.

Một căn nhà cấp bốn ở sát mé ruộng, im lìm. Theo thông tin xã, đây là căn nhà ông bà nội Thắng để lại. Không ai sinh sống thường xuyên.

Cẩm Linh ra hiệu dừng xe. Vĩnh Hy mở cốp lấy đèn pin.

“Vào ngay không?” cậu hỏi.

“Không. Quan sát đã. Đèn trong nhà có ánh le lói. Có người.”

Cô tiến sát cửa sổ sau, nhìn qua khe hở. Trong căn phòng nhỏ chỉ có một cô gái đang nằm cuộn tròn trên giường, ánh mắt mở trừng, tay ôm gối.

Linh gõ nhẹ cửa.

“Nguyễn Ngọc Hồng. Tôi là cảnh sát.”

Cô gái bật dậy. Một thoáng sững sờ, rồi… nước mắt chảy dài, không cần đợi câu hỏi.


 

Trong căn nhà cũ, không có ai khác. Chỉ có Hồng – gầy gò, mệt mỏi, kiệt sức vì trốn chạy.

Cô ngồi trên giường, nép vào vách.

“Em theo Thắng đi… Vì chỉ có anh ấy tin em.”

Linh ngồi đối diện, giọng dịu đi:

“Em có thể nói hết. Tụi chị sẽ bảo vệ em.”

Vĩnh Hy đứng ở cửa, lòng trĩu nặng. Dù đã biết phần nào, nhưng sự thật từ miệng Hồng vẫn khiến tim thắt lại.


 

“Đêm hôm đó… Quý tới nhà đòi mẹ em trả nợ. Hắn đe dọa sẽ kéo người bắt em đi trừ nợ. Mẹ sợ, nhưng im lặng. Ba dượng thì tát mẹ. Em không chịu nổi. Em hét, xô ông ấy. Lúc ấy em thấy Thắng đứng ngoài hàng rào…”

“Em có biết hắn theo dõi?” Linh hỏi.

Hồng gật đầu.

“Em nhắn cho anh Thắng trước đó. Em sợ… em sợ sẽ bị bán đi như lời Quý nói. Thắng tới, nhưng không dám vào. Em trốn theo anh ấy lúc mọi người ngủ.”

“Thắng đâu rồi?”

“Đi làm thuê ở gần đây. Ban ngày không dám về. Em trốn trong nhà.”


 

Cẩm Linh và Vĩnh Hy ra khỏi nhà lúc trời bắt đầu hửng sáng. Sương vẫn phủ dày nhưng trong lòng cả hai đã sáng rõ một phần sự thật.

Vĩnh Hy nhìn chị đội trưởng, khẽ hỏi:

“Chị có nghĩ Thắng liên quan tới cái chết của Quý?”

Linh im lặng vài giây. Gió thổi qua làm tóc cô bay sang má, vướng nhẹ vào ánh mắt kiên cường.

“Có thể. Cũng có thể không. Nhưng nếu cậu ta giết để bảo vệ Hồng, thì…”

“Thì sao?”

Cô quay sang Hy, mắt sâu thẳm:

“Thì chúng ta không chỉ phá án. Chúng ta phải cứu người.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play