Con hẻm sau chợ có quán cà phê cũ kỹ, bên trong là sàn gạch bong tróc và mùi thuốc lá lẫn mùi mồ hôi ngấm trong tường.

Ba gã đàn ông ngồi ở góc, áo thun ba lỗ, chân gác ghế nhựa. Trên bàn là cốc đá cạn, mẩu thuốc dở và… ảnh Trịnh Văn Quý dán lên vách, thắp nhang tạm thời. Không gian u ám như thể không khí nơi này cũng từng bị bóp nghẹt.

Vừa thấy Vĩnh Hy và Cẩm Linh bước vào, cả ba ngẩng lên. Một tên cười nhếch mép, nheo mắt:

“Uầy… cảnh sát hả? Mà cảnh sát kiểu gì xinh dữ vậy trời?”

Tên thứ hai liếm môi, đá mắt xuống chân Linh.

“Chị ơi, đi điều tra mà mặc áo sơ mi ôm thế kia là bắt người hay bắt thằng em?”

Cẩm Linh không phản ứng. Cô đứng yên, mắt lạnh.

Nhưng Vĩnh Hy, lúc đầu còn lùi một bước sau lưng chị đội trưởng, bất ngờ bước tới, giọng trầm hẳn:

“Miệng mồm sạch sẽ chút đi”

Tên thứ ba đứng phắt dậy: “Mày nói ai?”

“Còn ai nữa? Ba thằng bẩn bựa, thằng thứ tư thì chết đuối không ai khóc,” Hy đáp, mắt không né.

Cẩm Linh hơi xoay mặt, ánh mắt có gì đó lạ. Không phải ngạc nhiên, mà như đang đánh giá lại cậu. Và trong một khắc ngắn, góc môi cô cong nhẹ. Rất nhẹ. Anh chàng miệng mồm cũng nhanh nhẹn đó.

Tên đầu gầm lên, định tiến tới thì rắc! – cánh tay gã bị vặn ngoặt ra sau trong một cú khóa tay điêu luyện. Linh không cần nhìn, không nói một lời, quật hắn xuống bàn, gằn giọng:

“Xúc phạm cán bộ thi hành công vụ. Tăng nặng.”

Hai tên còn lại định đứng dậy thì Hy đã chặn trước, chân đạp ghế của một tên ngã ngửa. Cậu bẻ tay hắn gọn ghẽ, lần đầu… không cần ai kèm cặp.

Một phút sau, cả ba bị còng tay, áp giải về đồn. Cẩm Linh đi trước, gió lùa tóc cô, người phía sau là Hy – ánh mắt sáng rực, tim đập không vì adrenaline… mà vì người con gái ấy cuối cùng đã quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt khác. Không phải sếp – mà là người tin tưởng.


 

Tại phòng hỏi cung.

Cẩm Linh bật máy ghi âm, giọng đều như mặt nước:

“Trịnh Văn Quý – người của các anh – chết đuối. Có liên quan đến việc đòi nợ bà Thắm?”

Tên bị hỏi nhún vai.

“Bả nợ tụi tui thiệt. Hai trăm mấy chục triệu cả gốc lẫn lãi. Nhưng tụi tui đòi văn minh. Dọa thì có, chứ đánh là ăn cơm tù liền. Với lại bữa thằng Quý chết là sau khi tụi tui nhậu bí tỉ. Nó đi về một mình.”

“Không thấy ai theo?”

“Không. Còn nợ bà Thắm thì… tụi tui cũng thấy phiền. Mỗi lần tới đòi, bả khóc lóc, không có tiền. Mà hình như bả cũng cắn răng đi vay chỗ khác trả xoay vòng. Ghê lắm!”

Vĩnh Hy hỏi tiếp: “Có ai từng xích mích nặng với Quý? Hay từng dọa giết?”

Gã lắc đầu. “Anh em cãi vã là chuyện thường. Nhưng thằng đó chết kiểu té sông thì… chắc do say thiệt.”

Linh im lặng. Nhưng ánh mắt cô vẫn xoáy thẳng vào từng chi tiết.


 

Khi cả hai ra khỏi phòng hỏi cung, trời đã sập tối.

Vĩnh Hy đi bên cạnh, không giấu được cảm xúc:

“Em không hiểu… bọn đó không sợ mình gì hết.”

“Vì chúng tin mình chẳng làm được gì. Không bằng chứng, không nhân chứng. Mà sát hại một ma cô, thiên hạ còn vỗ tay.”

Cô nói, mắt nhìn thẳng.

Hy ngập ngừng: “…Nhưng chị có tin là cái chết của Quý không phải tai nạn không?”

Cẩm Linh dừng lại, quay sang cậu. Gió quạt bay sợi tóc dài vắt ngang trán cô.

“Tin,” cô nói.

“Vì sao?”

“Vì trực giác,” cô đáp.

Một thoáng yên lặng giữa hai người. Gần như ai cũng nghe được nhịp tim mình.

“Và vì lần đầu tôi thấy cậu nổi giận vì tôi,” cô nói nhỏ, rồi quay đi.

Bỏ lại Vĩnh Hy đứng đó, tim đập loạn trong ngực như thể vừa bị bắt quả tang khi đang mơ giữa ban ngày.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play