Cổng trụ sở Công an tỉnh Khánh Đông vừa cũ vừa lạnh, bảng hiệu bạc màu ánh đồng đổ bóng trên nền gạch đá ong sẫm màu. Trần Vĩnh Hy đứng thẳng người, tay nắm chặt quai túi xách, mắt ngước lên dõi theo từng chữ một. Cái khoảnh khắc ấy – khi chính thức đặt chân đến nơi mình từng mơ ước suốt bao năm – lại khiến cậu thấy im lặng đến lạ. Không háo hức, cũng chẳng hồi hộp, chỉ là… nặng nề.

“Đội hình sự,” người trung uý trực ban nhìn hồ sơ, nói không ngẩng đầu. “Vào thẳng dãy B, phòng 208. Đội trưởng Hoàng Cẩm Linh đang chờ.”

Vĩnh Hy khựng nhẹ. Cái tên ấy vang lên như một tín hiệu đã quen từ lâu. Cậu không quên được những lần đứng ở hội trường trường cảnh sát, dõi theo người phụ nữ sắc lạnh ấy lên bục thuyết trình về chiến thuật phá án. Dáng người gọn gàng trong bộ cảnh phục, giọng nói dứt khoát, ánh mắt nhìn người luôn thẳng như không cho phép ai dối trá. Năm đó, Cẩm Linh là nữ giảng viên thực chiến trẻ nhất được mời về trường – và là hình mẫu không biết từ bao giờ len vào giấc mơ cậu con trai mới lớn.

Cậu không nghĩ, chỉ vài năm sau, mình lại là cấp dưới trực tiếp của cô.

Phòng 208 mở hé. Gõ cửa ba cái, không có tiếng trả lời. Vĩnh Hy đẩy cửa bước vào.

Bên trong là căn phòng làm việc không rộng nhưng ngăn nắp, sách hồ sơ chất theo chiều thẳng đứng như được sắp xếp bằng thước. Bên cửa sổ là người phụ nữ ngồi quay lưng, tóc búi cao gọn gàng, dáng người thẳng lưng. Cô đang đọc gì đó, tay cầm cây bút chì gõ nhẹ vào tập hồ sơ.

“Trần Vĩnh Hy, cảnh sát tập sự, được phân công về đội hình sự,” cậu lên tiếng.

Cô quay đầu lại. Mắt hai người chạm nhau.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Vĩnh Hy vẫn khẽ sững. Gương mặt đó không thay đổi so với những ký ức năm xưa – chỉ có điều, ánh nhìn của cô hôm nay không còn mang dáng vẻ truyền cảm hứng như trên bục giảng, mà sắc lạnh, xa cách. Như thể cậu chỉ là một trong hàng trăm cấp dưới từng được cô lướt qua.

“Ngồi đi,” cô nói ngắn gọn, tay không rời khỏi tập hồ sơ. “Tôi là trung uý Hoàng Cẩm Linh, đội trưởng phụ trách trực tiếp. Nhiệm vụ của cậu là hỗ trợ điều tra, học việc, không được tự ý hành động khi chưa có chỉ đạo. Nếu tôi phát hiện sai phạm, cậu về trường sớm hơn kỳ hạn đấy.”

Vĩnh Hy chớp mắt. Cậu biết rõ quy định, cũng hiểu vai trò của mình, nhưng cái cách cô nói – không một chút nhiệt, không một ánh nhận ra quen thuộc – khiến cậu hụt hẫng.

“Rõ,” cậu đáp, môi khẽ mím.

Cẩm Linh ngẩng lên. Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt cậu vài giây. Không phải kiểu đánh giá, càng không phải cảm xúc. Chỉ là… quan sát.

“Con trai của Trần Quang Minh?” cô hỏi.

Câu hỏi làm Hy cứng người.

“Vâng.” Cậu đáp, giọng chùng xuống.

Cẩm Linh gật nhẹ, không nói gì thêm. Cô đặt tập hồ sơ xuống bàn, rút một túi tài liệu khác ra, đẩy về phía cậu.

“Vụ mất tích ở xã Hưng Lộc. Một cô gái 17 tuổi mất tích sau khi tan học tối hôm kia, đến giờ chưa có dấu vết. Cậu đọc trước, mai cùng tôi xuống hiện trường.”

“Vâng.” Cậu cầm lấy, nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn người đối diện.

Cẩm Linh không nhìn lại. Cô cúi xuống, tiếp tục đọc tài liệu khác, như thể sự hiện diện của cậu không đáng bận tâm.

Vĩnh Hy khẽ siết tay lại. Giấc mơ từng lấp lánh ấy… sao giờ lại lạnh lẽo thế này?

Chiều tan ca, Vĩnh Hy ra khỏi trụ sở mà trong lòng nặng như đeo đá. Điện thoại rung. Là mẹ gọi.

“Mẹ à, con đến nơi rồi. Ổn… ổn mà. Ờ, đội trưởng… hơi lạnh tí thôi.”

“Có phải con bị hoảng hồn vì cô Linh không đó?” mẹ cười bên kia máy. “Bữa bà Nguyệt đánh pickleball với mẹ nói, cô ấy về tỉnh mình công tác là quyết định riêng, không ai biết lý do. Nhưng tài giỏi lắm con ơi. Trúng đội cô là may rồi!”

Vĩnh Hy nhìn trời, khẽ cười, tiếng cười không giấu được thoáng nghẹn.

May thật sao?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play