Tin về cái chết của Trịnh Văn Quý nhanh chóng lan khắp xã. Tên ma cô quen mặt giờ nằm lạnh dưới nhà xác huyện, miệng dân xôn xao vừa sợ, vừa hả hê.
Tại đồn cảnh sát tỉnh, không khí nặng như đè đá lên vai.
“Vụ mất tích giờ thành án mạng,” phó phòng điều tra ném tập hồ sơ xuống bàn. “Tôi không cần biết là liên quan hay trùng hợp, nhưng đội hình sự phải chốt hướng rõ ràng. Đừng để báo chí phỏng đoán trước mình!”
Cẩm Linh gật đầu. Sau cuộc họp, cô không quay về văn phòng mà quay thẳng ra chợ.
“Vào lại chợ?” Vĩnh Hy hỏi, vừa bước theo.
“Ừ. Có người hôm trước giấu chuyện.”
Người đàn ông dáng gầy, lưng hơi khòm, đội mũ lưỡi trai bạc màu, đang ngồi trước quầy bảo vệ chợ gọt vỏ sắn. Gặp Linh và Hy, ông chỉ khẽ liếc, rồi tiếp tục công việc.
“Cháu cần hỏi lại chuyện hôm trước. Về bà Thắm,” Linh nói, giọng nhẹ hơn thường lệ.
Ông già im vài giây, rồi thở dài:
“Bà con ở đây ngại nói xấu nhau. Nhưng tôi… tôi không muốn để vụ này rơi vào chỗ sai hướng.”
Linh ngồi xuống ghế nhựa cạnh ông, Hy đứng bên cạnh, mở sổ tay.
“Bà Thắm… tốt bụng, nhưng mê đánh đề. Nặng luôn. Có hôm bán cá xong là ghé sạp ghi số. Thắng ít, thua thì nhiều. Mà thua là đi vay.”
“Vay ai?” Linh hỏi.
“Lúc đầu mấy bà bạn cùng ghi số, sau thì… tới tụi cho vay nặng lãi. Có bữa tụi nó kéo tới tận chợ đòi. Thằng Quý cũng có mặt. Tôi còn ra can nữa.”
Ánh mắt ông trầm xuống, nhìn xa xăm.
“Có lần bà Thắm ngồi gục đầu giữa sạp, khóc mà không ai dám lại gần. Ai cũng hiểu, nhưng ngại. Ngại thương hại.”
“Bà ấy có bao giờ nói gì về con gái?” Vĩnh Hy chen nhẹ.
“Có chớ. Mỗi lần bị đòi nợ, là sợ ảnh hưởng tới con. Bà thương con lắm. Nhưng mê đề thì nó ngấm rồi, đâu dễ dứt. Lần cuối tôi thấy bà run tay khi thấy thằng Quý lởn vởn ở góc chợ, mắt đỏ ngầu. Hình như mới thua đậm…”
Cẩm Linh không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy. Cô nhìn qua sạp của bà Thắm phía xa – giờ đang có người thân bán thay – rồi nhìn Hy.
“Chúng ta bắt đầu từ đây.”
“Ý chị là…”
“Truy dấu đường dây ghi đề ở khu vực này. Xác minh khoản nợ của bà Thắm, và quan hệ cụ thể giữa bà ấy với Trịnh Văn Quý. Nếu đúng như tôi đoán – Quý là người đứng giữa, hoặc đòi nợ thay – thì bà Thắm có động cơ mạnh để giết người.”
“Nhưng chị nghĩ bà ấy đủ khả năng?” Vĩnh Hy nghi hoặc.
Cẩm Linh nhìn cậu, ánh mắt sắc lại.
“Không phải ai cầm dao cũng là người đâm. Có khi kẻ giết người không hề chạm tay vào hung khí. Nhưng ý chí, vẫn đủ để khiến máu đổ.”
Chiều hôm đó, cả hai ngồi tại phòng điều tra, dán mắt vào sơ đồ liên kết người – nơi tên Trịnh Văn Quý bắt đầu thành trung tâm, kéo theo các mũi tên: nạn nhân mất tích Hồng, bà Thắm – mẹ, chợ, đường dây đề chui.
Bức tranh bắt đầu hiện hình. Nhưng những phần tối – vẫn đang đợi ai đó vạch ra.