Chợ Hưng Lộc, 6 giờ sáng.

Tiếng dao chặt cá dội vào vách tôn, nước cá tanh nồng trộn lẫn mùi nắng đầu ngày, khiến người lạ bước vào không khỏi nhăn mặt. Nhưng Hoàng Cẩm Linh chỉ hơi liếc, rồi bước thẳng giữa những dãy hàng chật hẹp, gót giày cộp cộp giữa sàn ướt.

“Đừng để vẻ xô bồ này làm nhiễu phán đoán,” cô nói nhỏ với Vĩnh Hy đi phía sau. “Chợ luôn là nơi chứa đựng thông tin biết nói…nếu cậu lắng nghe chúng nó”

Họ tìm đến những người buôn cá quanh sạp của bà Thắm – mẹ nạn nhân Hồng.

Một chị bán mắm than:

“Bà Thắm hiền lắm. Bán cá bao năm, không xích mích với ai. Mấy bữa nay khóc sưng mắt, ai thấy cũng tội.”

Một bác đẩy xe than:

“Chồng bả, ông Trung, chạy xe ba gác ở đây. Tính nóng, nhưng thương vợ thương con. Nhậu vô thì chửi, chứ không thấy đánh ai bao giờ.”

Vĩnh Hy khẽ gật, ghi vào sổ. Lời người dân trái ngược với nỗi sợ hãi mà bạn thân Hồng kể lại. Sự mâu thuẫn đó cứ luẩn quẩn trong đầu.

Chợt phía cuối dãy có tiếng la lớn:

“Có xác người dưới kênh! Trôi ngay bờ lau sau chùa kìa!”


 

Lúc họ tới nơi, khu bờ kênh đã bị dân vây đông. Nạn nhân là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, mình mặc áo thun mỏng ướt sũng, mặt úp xuống sình lầy. Khi kéo xác lên, mùi rượu nồng nặc bốc lên.

Một cán bộ xã vội nhận diện:

“Thằng Quý! Quý 6 ngón! Cái thằng ma cô chuyên vòi tiền mấy bà ở chợ. Dân xóm ngán nó lắm.”


 

Pháp y tạm thời ghi nhận: không vết thương, không chống cự, khả năng cao chết do đuối nước sau khi uống rượu quá độ. Ghi nhận là tử vong do tai nạn.

Nhưng Cẩm Linh không rời hiện trường ngay. Cô lặng nhìn cơ thể nạn nhân, rồi đi dọc theo bờ lau, chậm rãi như tìm gì đó. Vĩnh Hy bám theo.

“Chị thấy gì sao?” cậu hỏi.

“Đây không phải nơi dân nhậu tụ tập,” cô đáp.

“Ý chị là…”

Cô dừng lại, cúi người nhặt một mảnh vụn vải dính bùn – màu đỏ, có hoa văn chìm.

“Khăn trùm đầu loại rẻ tiền, thường bán ngoài chợ.” Cô đưa lên ngửi, thoáng nhíu mày. “Có mùi cá khô.”

Vĩnh Hy nhìn theo, chưa kịp nói thì cô chỉ về đám lau ngả về một phía.

“Có vết kéo lê. Còn mới.”

Cô quay lại chỗ xác, ánh mắt quét từ cổ áo đến bàn tay.

“Thằng Quý thuận tay trái, trên bàn tay vết chai rõ ràng hơn tay phải, nhưng vết bùn trên quần lại nhòe từ bên phải. Giày cũng bị rút không đều. Có người kéo xác từ tay phải nó.”

Một suy đoán bỗng hiện rõ trong đầu Hy.

“Có người cố dựng hiện trường thành tai nạn nhậu say rồi tai nạn?”

Cẩm Linh không trả lời, chỉ gật khẽ.

“Giết một kẻ côn đồ rồi vứt xác xuống nước, giả thành tai nạn… là vô ý hay cố ý giết người đây?!.”

“Vậy… có thể có liên quan đến vụ Hồng mất tích không chị?” Vĩnh Hy hỏi.

“Chưa rõ. Nhưng nếu Quý từng quấy rối hoặc tiếp cận Hồng…” – ánh mắt cô sắc lại – “thì đây là một manh mối lớn.”

Cô rút máy:

“Yêu cầu kiểm tra dấu vết kéo lê hiện trường, giám định vết cào dưới móng tay nạn nhân, và truy ngược vị trí Quý xuất hiện lần cuối ở khu chợ.”


 

Trên đường về, không khí trong xe nặng hơn thường ngày. Vĩnh Hy nhìn ra đồng ruộng, giọng chậm:

“Giết một kẻ như Quý, em nghĩ có thể liên quan vụ án của Hồng.”

Cẩm Linh không gật, cũng không phản đối.

“Có thể là bảo vệ. Cũng có thể là dằn mặt. Hoặc bịt đầu mối.”

Cô quay sang nhìn Hy, ánh mắt không còn lạnh như những ngày đầu, mà đượm chút chia sẻ:

“Điều tra là vậy, Hy. Sự thật không đến từ lời khai đầu tiên, mà nằm ở thứ bị cố tình che giấu.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play