Trường THPT Hưng Lộc nằm ngay trung tâm xã, cổng sắt đã tróc sơn, nền xi măng nứt ngang vài vết cũ kỹ. Giờ ra chơi, sân trường rộn ràng tiếng học sinh chạy nhảy, cười nói. Nhưng khu vực hành lang lớp 11A2 thì vắng lặng.
Hoàng Cẩm Linh đứng tựa lan can, tay cầm danh sách học sinh do cô chủ nhiệm cung cấp. Cạnh bên, Vĩnh Hy lật sổ tay, mắt lia nhanh theo từng lời khai vừa lấy từ giáo viên.
“Bạn thân nhất của cháu Hồng là Nguyễn Mai, đang ở trong lớp. Em ấy tình nguyện cung cấp thông tin,” giáo viên nói nhỏ.
Lát sau, một cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc buộc gọn, gương mặt lo lắng, bước ra. Mai cúi đầu chào.
“Cô… chú… hỏi gì thì em trả lời ạ. Miễn là giúp tìm được Hồng…”
Cẩm Linh gật đầu nhẹ. “Em cứ nói tất cả những gì em biết. Đừng giấu, đừng sợ.”
Mai nhìn quanh, rồi hít sâu.
“Gần đây Hồng hay nói… nó sợ. Nó nói hình như có người theo dõi nó… Cả lúc đi học lẫn về nhà. Có hôm đi học thêm, nó cảm giác có người đi phía sau.”
“Em có thấy ai không?” Vĩnh Hy hỏi.
Mai lắc đầu. “Không. Nhưng… Hồng bảo nó có cảm giác đó rõ lắm. Nó không dám nói với mẹ. Nó chỉ nói với em vì…”
Cô gái cúi đầu, ngập ngừng.
“Vì sao?” Cẩm Linh hỏi.
“… vì nó giận mẹ. Nó bảo mẹ nó ngu, để bị đánh mà vẫn không chịu ly dị. Hồng nói cha ruột nó mất từ lâu, giờ ông cha dượng kia cứ uống rượu vào là đập mẹ. Có lần Hồng xông vào can, bị ổng tát một cái suýt ngất.”
Môi Mai mím lại, nước mắt rưng rưng.
“Em hỏi sao không báo công an, Hồng nói báo cũng chẳng được gì. Mẹ nó sợ ly hôn rồi không nuôi nổi con, lại bị xã nói ra nói vào… Nó giận, mà thương mẹ.”
Vĩnh Hy cau mày. “Em có biết ông cha dượng có từng… làm gì khác thường với Hồng không?”
Mai do dự. “Không rõ… nhưng Hồng nói có lần ổng đứng trước cửa phòng nó… nhìn lâu lắm. Nó khóa cửa, trùm mền, khóc cả đêm. Nó sợ ổng… Em cũng nghi ổng có vấn đề…”
Không khí trong hành lang chợt lạnh đi.
Cẩm Linh im lặng, ánh mắt rút về chiều sâu. Cô nhìn ra sân trường – nơi đám học sinh cười đùa vô tư – rồi quay sang.
“Cảm ơn em, Mai. Em làm rất tốt.”
Khi cô gái đi khuất, Vĩnh Hy gập sổ lại, ánh mắt nghiêm túc.
“Em thấy nên tập trung điều tra ông cha dượng. Hầu hết dấu hiệu đều chỉ về ông ta: bạo hành mẹ, bị nạn nhân sợ hãi, có thể theo dõi, thậm chí có xu hướng biến thái. Tâm lý lệch lạc dễ biến thành hành vi tội phạm.”
Cẩm Linh không phản đối. Nhưng thay vì tán đồng, cô hỏi ngược lại:
“Cậu có bằng chứng nào ngoài lời kể chủ quan của một học sinh mười bảy tuổi?”
Vĩnh Hy khựng.
“Cảm xúc nạn nhân là một chỉ dấu,” cậu đáp.
“Đúng. Nhưng chỉ là một nhánh nhỏ. Cảm xúc có thể sai. Sự thật thì không.”
Cô quay đi vài bước, rồi nói như dạy – nhưng không nặng nề:
“Làm điều tra, người dễ cảm theo nạn nhân thì dễ sa lệch hướng. Cái chúng ta cần là chuỗi logic chặt, không phải những mảnh vụn cảm xúc. Không vội kết luận, dù nghi ngờ có rõ ràng đến đâu.”
Vĩnh Hy im lặng. Dù có phần tự ái, nhưng cậu không thể phản bác.
Trên đường về, không khí trong xe yên tĩnh. Vĩnh Hy nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chạng vạng xuyên qua cánh đồng mờ bụi.
“Chị… không tin là ông ta có liên quan?” – cậu buột miệng.
Cẩm Linh vẫn lái xe, giọng không cao không thấp: “Tôi không nói ông ta vô can. Tôi chỉ nói chưa đủ cơ sở.”
Vài giây sau, cô nói thêm, lần này như buông nhẹ:
“Có những vụ án trông như một đường thẳng, nhưng thực chất là mê cung. Lối rõ ràng nhất đôi khi chính là bẫy.”
Câu nói đó khiến Vĩnh Hy phải quay sang nhìn cô. Và trong giây phút ấy, cậu chợt hiểu: không phải do cô lạnh lùng, mà vì cô quen nhìn thế giới qua mặt trái của nó.
Và chính điều đó khiến cậu lại càng muốn học theo.