Đường vào xã Hưng Lộc gập ghềnh đất đỏ, xe bán tải rung bần bật mỗi lần lao qua ổ gà. Vĩnh Hy ngồi ghế phụ, tay ôm túi tài liệu, mắt liếc sang người cầm lái bên cạnh – đội trưởng Hoàng Cẩm Linh.

Cô lái xe điềm nhiên, một tay giữ vô lăng, một tay mở hồ sơ. Ánh nắng lấp lóa qua kính xe, in bóng cặp lông mày hơi nhíu, môi mím lại, sống mũi cao – gương mặt nghiêm cẩn nhưng không căng thẳng, giống hệt khi đang tính toán nước cờ.

“Xã này nghèo, dân tình không hay giao tiếp với công an,” cô nói, không rời mắt khỏi đường. “Cậu đừng hỏi lan man. Quan sát, ghi chép. Được thì lắng nghe nhiều hơn nói.”

“Rõ,” Vĩnh Hy đáp, cố làm giọng bình thản, dù lòng hơi run.

Gió đồng tràn vào theo mùi bùn non và khô cá. Xe vừa vào đầu ấp thì một người phụ nữ trung niên chạy ra, gương mặt nứt nẻ, tạp dề vẫn dính mùi tanh.

“Cán bộ! Cán bộ tới rồi! Con tui mất ba hôm rồi, tui đi tìm khắp, không ai thấy nó hết! Hồng đâu mất rồi trời ơi!”

Cẩm Linh bước xuống xe, tay đưa ra nhẹ ngăn người phụ nữ khỏi bấu lấy áo mình.

“Chị là mẹ cháu Nguyễn Thị Hồng?”

“Dạ đúng! Tui là Thắm, bán cá ở chợ! Sáng nào nó cũng chở cá với tui rồi đi học, về là ăn cơm chiều. Mấy nay không thấy bóng, trời ơi, nó mất tích thiệt rồi!”

Giọng bà Thắm như xé cổ. Cẩm Linh vẫn giữ giọng trầm, nói khẽ nhưng dứt khoát: “Bình tĩnh. Vào nhà nói chuyện. Cậu Hy, ghi nhận lời khai.”

Vĩnh Hy lật sổ, bút máy run nhẹ.

Căn nhà cấp bốn lợp tôn cũ, bên trong lộn xộn, mùi cá khô còn vương. Bà Thắm rót nước nhưng tay run, chốc chốc lại đưa tay quẹt nước mắt.

“Cha dượng cháu bé đâu rồi?” Cẩm Linh hỏi.

“Nó đi nhậu rồi, cả ngày không về,” bà gắt. “Tui cũng nghi nó làm chuyện gì với con tui… dạo này nó hay rượu chè, chửi mắng, có lần đánh tui trước mặt con Hồng nữa…”

Ánh mắt Cẩm Linh thoáng sắc lại.

“Lần cuối chị thấy cháu là khi nào?”

“Tối bữa kia, nó nói đi học thêm toán. Cũng như mọi lần. Tới khuya chưa về, tui tưởng nó qua nhà bạn ngủ. Sáng ra không thấy, gọi mấy đứa bạn nó đều nói không biết.”

“Chị có gọi điện cho cháu?”

“Có… nhưng tắt máy.”

Vĩnh Hy ghi vội, mắt đảo qua căn nhà. Góc trong là một phòng nhỏ khóa cửa. Cậu nhìn sang Linh, thấy cô cũng liếc về hướng đó.

“Phòng cháu Hồng?”

“Dạ, phòng nó. Mà khóa rồi, nó mang chìa khoá theo người.”

“Chị có giữ đồ đạc, nhật ký gì của cháu không?”

“Không. Con Hồng nó kín tiếng lắm. Có gì nó cũng không nói… tui biết nó giận tui vì chuyện ông dượng hoài.”

Cẩm Linh đứng dậy. “Cho phép tôi khám quanh nhà.”

Bà Thắm gật đầu, sụt sùi.

Sau khi khám sơ, hai người ra xe. Mặt trời bắt đầu xuống, bóng hàng cau trước sân kéo dài u uất.

“Cảm giác sao?” Cẩm Linh hỏi, khi xe lăn bánh ra khỏi ấp.

Vĩnh Hy chần chừ, rồi đáp: “Khả nghi. Nhưng chưa đủ cơ sở kết luận cha dượng liên quan. Có thể Hồng bỏ đi vì giận.”

“Giận cũng không tắt máy ba ngày. Một thiếu nữ mười bảy tuổi, giữa xã nghèo này, không có chỗ đi hoang hoải mà không ai thấy.”

“Ý chị là bị bắt?”

Cẩm Linh không trả lời ngay. Cô dừng xe ở đầu con đường vắng, nơi đồng ruộng giăng ra đến tận chân trời.

Cô xuống xe, rút điện thoại, mở camera.

“Chụp ảnh khu vực. Mai chúng ta đến chợ nơi mẹ cháu bán, lần lại hành tung buổi sáng. Trò chuyện với bạn học, giáo viên, tìm camera quanh trường.”

Gió lùa áo cô, mái tóc búi cao hơi lỏng vài sợi. Dưới hoàng hôn, Vĩnh Hy nhìn thấy dáng người ấy đứng giữa cánh đồng, chiếc bóng dài của cô đổ xuống nền đất khô. Có gì đó xa vời, lạnh lẽo, nhưng cũng lôi cuốn đến nghẹt thở.

Lần đầu tiên, cậu thấy ngưỡng mộ cô không phải vì hình ảnh trên bục giảng. Mà vì sự điềm tĩnh, sắc bén, cái cách cô bước vào vụ án như một lưỡi dao mổ lạnh lùng – để tìm ra sự thật đang bị chôn trong bùn đất nơi đây.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play