Đến khoảng giữa lúc đổi kênh, phòng ngủ bên trong vẫn yên lặng đến đáng sợ. Kim đồng hồ chỉ 9 giờ 55, Long Điềm Điềm nhíu mày đứng dậy, bước tới cạnh phòng ngủ, giơ tay gõ cốc cốc hai cái lên cửa.
“10 giờ là tôi về đấy nhé.” Long Điềm Điềm hét vào trong một câu, rồi thật sự chuẩn bị rời đi.
Kết quả cánh cửa phòng ngủ căn bản chẳng khóa, Long Điềm Điềm vừa gõ hai cái đã mở ra. Nghe thấy tiếng cô, Ngụy Tu từ trong cái ổ chăn to sụ trên giường chui ra, một bàn tay bám vào mép giường, rồi dịch người lộ ra cái đầu, mặt đỏ đến tím bầm, cau mày trông cực kỳ đau đớn, yếu ớt rên một tiếng: “Cậu đợi chút…”
Long Điềm Điềm quay đầu liếc một cái, thấy sắc mặt anh như vậy cũng nhíu mày. Ngụy Tu nằm sấp thều thào, giọng mũi run run: “Tôi làm không ra… đau quá…”
Nói xong liếc nhìn về phía Long Điềm Điềm cầu cứu, anh thật sự không có đủ kinh nghiệm trong chuyện này. Thật ra anh không phải chưa từng tự xử, nhưng hôm nay uống thuốc xong lại bị đánh cho một trận, sưng vù lên, chỉ thấy đau chứ chẳng còn cảm giác gì khác.
Có lẽ vì Long Điềm Điềm luôn tỏ ra đối với bất cứ chuyện gì cũng đều dễ dàng ứng phó, Ngụy Tu trong tình huống này, lại cảm thấy cô sẽ có cách.
Long Điềm Điềm quay người trở về, nhìn sắc mặt Ngụy Tu thật sự quá kém, làn môi tím tái, chần chừ một lát rồi lật chăn lên xem thử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT