Không biết nên miêu tả âm thanh này thế nào, dù sao Long Điềm Điềm nghe thấy cũng chỉ biết cười.
Lúc này, Ngụy Tu chẳng màng thể diện nữa, vô thức vươn tay về phía trước, vừa hay chạm vào bàn tay đặt bên cạnh ghế sofa của Long Điềm Điềm. Anh ngẩng đầu lên, nước mắt sinh lý lăn dài theo khóe mắt đỏ bừng, run rẩy cất giọng cầu xin cô, đến mặt mũi cũng không cần giữ nữa rồi.
Dù sao trước mặt Long Điềm Điềm, đừng nói là thể diện, giờ đến cái đầu anh cũng chẳng còn.
“Cậu giúp tôi đi…” Giọng Ngụy Tu run dữ dội: “Giúp tôi thêm một lần nữa, cứ nói chuyện con cá kia là được…”
Long Điềm Điềm nhìn dáng vẻ mất hồn của anh, nhướng nhẹ mày. Thật ra thì những nhân vật chính bị cô hành cho thảm hại như thế này, trước giờ không thiếu. Nhưng ở mỗi thế giới cô làm phản diện, nhân vật chính đương nhiên sẽ không cúi đầu trước phản diện xin tha. Dù có là vì tình thế bắt buộc mà xuống nước, Long Điềm Điềm cũng sẽ không giúp, làm nhiệm vụ thì phải chuyên nghiệp, mềm lòng không có trong từ điển.
Nhưng nhân vật chính tự đẩy mình đến bước này, còn tự tìm đến cô cầu xin, Ngụy Tu đúng là người đầu tiên. Quan trọng là, hiện tại tâm trạng của Long Điềm Điềm đang rất tốt, mà lý do lại chính là vì dáng vẻ thảm thương của anh. Thế nên cô cũng không lạnh lùng từ chối như cơn gió thu cuốn hết lá vàng, mà đưa tay túm lấy mái tóc ướt nhẹp của Ngụy Tu, buộc anh phải ngẩng đầu lên, để ánh mắt đầy khẩn cầu và nước mắt ấy nhìn thẳng vào cô. Cô suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Muốn tôi giúp cũng không phải là không được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện…”
Ngụy Tu như vớ được cọng rơm cứu mạng, giờ chỉ mong sớm thoát khỏi tình cảnh này. Tay anh bám lấy cánh tay của Long Điềm Điềm, từng chút một bò lên, khuôn mặt đỏ bừng ôm lấy tay cô: “Đồng ý… tôi đồng ý…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT