Sở Mộ cố tránh nhưng không được, Tần Trầm sức mạnh quá lớn, gắt gao nắm chặt cổ tay cậu. Trên cánh tay hắn, gân xanh hiện rõ, thần sắc âm trầm.
Sở Mộ cau mày, lại ngẩng mắt liếc hắn một cái.
Lúc này cậu mới phát giác có điều không ổn, liền thuận theo ánh mắt của Tần Trầm cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
Trong khoảnh khắc đó, Sở Mộ chưa kịp phản ứng, chỉ nhanh chóng chớp chớp mắt hai lần, lòng thầm nghĩ: Tần Trầm tự nhiên làm sao vậy... Sao lại nhìn chằm chằm vào bụng mình?
Cậu suy nghĩ chừng hai giây, rồi chợt giật mình tỉnh ngộ, hai vai cứng đờ, không dám động đậy.
Xong đời rồi.
Vết bớt!
Tần Trầm từng chăm sóc Sở Mộ rất kỹ. Dù cơ thể Sở Mộ có phần gầy, nhưng không đến mức ốm yếu hay trơ xương như gầy bệnh. Vóc dáng cậu vẫn mềm mại, da bụng trắng trẻo, đầy vẻ khỏe mạnh.
Tần Trầm trước kia mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào cái bớt xấu xí kia trên người cậu, nhìn đến phát nghiện, thường xuyên hôn rồi cắn , thích dữ lắm.
“Anh làm sao vậy?” Sở Mộ hít sâu một hơi, cố gắng né tránh tay hắn trong biên độ nhỏ, “Anh nắm tay tôi làm gì?”
Thần sắc Tần Trầm tối sầm lại. Trong đáy mắt là sự căng thẳng rõ ràng, giọng nói khiến người ta run sợ:
“Trên bụng cậu… có phải có một vết bớt không?”
“Không có đâu.” Sở Mộ cúi đầu, lo lắng đến nỗi mồ hôi túa đầy trán, vừa căng thẳng vừa sợ, cúi đầu né tránh ánh mắt hắn:
“Anh nhìn nhầm rồi, thật sự không có.”
Tần Trầm dường như nhận ra bản thân đang mất kiểm soát, hắn buông cổ tay Sở Mộ ra:
“Vậy cậu… bây giờ cho tôi xem thử một chút.”
?
Tần Trầm chẳng lẽ không tự thấy mình hơi bị biến thái sao?
Cũng phải thôi.
Hắn vốn dĩ chính là một kẻ biến thái.
Sở Mộ vội đưa tay che bụng, thở dồn dập, sợ hãi hỏi:
“Anh đang yên đang lành… Tại sao lại muốn xem cái đó?”
“Cậu không cần biết nhiều như vậy.” Tần Trầm đứng lên, ánh mắt dán chặt lên người cậu. Đôi mắt hắn hẹp dài, trong đáy mắt là bóng tối khó lường.
“Nếu… nếu tôi cho anh xem, mà thực sự không có,” Sở Mộ liếc sang con quái vật khổng lồ đang bơi lượn trong bể máu, rồi lại ngước nhìn Tần Trầm, “Anh có thể… tha cho tôi chứ?”
Tần Trầm lạnh lùng nhắc nhở:
“Cậu hiện tại không có tư cách mặc cả với tôi. Tôi có rất ít kiên nhẫn.”
Sở Mộ nắm chặt vạt áo, đánh bạo nói:
“Nếu… nếu không có, anh sẽ không ném tôi xuống dưới chứ?”
Tần Trầm đáp, giọng thản nhiên:
“Còn phải xem tình huống.”
Sở Mộ hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại nhìn Tần Trầm chăm chú, rồi chậm rãi nhấc vạt áo của mình lên. Lớp áo trong đã bị nước thấm ướt, vòng eo cậu thấp thoáng hiện ra.
Sở Mộ hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cậu dứt khoát buông tay che bụng xuống.
Chỉ thấy bụng Sở Mộ trắng trẻo sạch sẽ, làn da cậu như tuyết, bên cạnh rốn hoàn toàn không có cái bớt nào như Tần Trầm đã nói.
Lông mày Tần Trầm nhíu lại.
Không thể nào…
Rõ ràng vừa rồi hắn đã nhìn thấy.
Sở Mộ nâng vạt áo lên cho Tần Trầm nhìn mười giây, sau đó nhanh chóng thả xuống, nhỏ giọng nói:
“Tôi đều làm theo lời anh nói rồi. Trên bụng tôi thật sự không có bớt. Vừa rồi chắc là anh đã nhìn nhầm.”
Cũng may phản ứng của cậu đủ nhanh.
Ngay lúc đó, cậu đã dùng ý thức để mua một tấm giấy da mô phỏng trong cửa hàng hệ thống và dán lên bụng. Nhưng loại giấy này chỉ cần dùng tay kéo nhẹ là có thể bị xé rách.
Cậu thừa nhận mình đang đánh cược.
Nhưng may mắn thay—cậu đã thắng.
Cũng còn may, Tần Trầm là người có thói quen sạch sẽ với người lạ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chạm vào bụng người khác.
Tần Trầm không đáp lại lời Sở Mộ, mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang trốn tránh của cậu, trầm mặc hồi lâu.
Sở Mộ vội vàng kéo áo lại chỉnh tề, khẩn trương rụt người sang một bên.
“Đó là cái gì?” Tần Trầm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía gói rong biển nằm bên mép ao.
Sở Mộ lúc này mới dám tiến lên, vội vàng nhặt lại “bảo bối” đang ở bờ vực nguy hiểm của mình.
“Cái này là tôi nhặt được trên biển.” Dưới ánh mắt của Tần Trầm, Sở Mộ đành phải mở gói rong biển được bện lại rất chặt, cẩn thận lấy ra những viên đá quý đủ màu sắc bên trong, bày ra cho Tần Trầm xem.
Sở Mộ siết chặt gói rong biển, trong lòng thầm cầu mong Tần Trầm đừng lấy mất những bảo bối của mình. Nhưng ngay giây sau, Tần Trầm đã cướp toàn bộ đám đá quý và cả gói rong biển đi.
Tần Trầm cẩn thận quan sát những viên đá trong tay, đưa chúng vào nơi có ánh sáng rõ hơn để đánh giá kỹ. Ánh mắt hắn dần trở nên dịu dàng, khóe môi hơi cong lên.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn đã nhận ra đây chính là đồ của Sở Mộ.
Sở Mộ từ trước đến nay rất thích những thứ lấp lánh.
Đặc biệt là những viên đá quý có màu sắc rực rỡ. Cậu thường cất giấu những viên đá ấy như bảo bối, đáng yêu vô cùng.
Tần Trầm thường xuyên âm thầm thả vài viên đá quý và kim cương vào chỗ giấu đá của Sở Mộ trong căn cứ bí mật. Nhìn số lượng đá quý ngày càng nhiều lên, Sở Mộ sẽ càng vui vẻ.
Mà điều này cũng trở thành điểm yếu chí mạng nhất của cậu.
Một người nhân ngư tham lam đá quý như Sở Mộ, nhất định sẽ quay lại để tìm lại bảo vật của mình.
Tần Trầm — hiểu rõ Sở Mộ hơn bất kỳ ai.
Sở Mộ nhất định sẽ quay lại để tìm lại số đá quý mà mình đã đánh mất.
Tần Trầm đem toàn bộ những viên đá quý ấy thu lại, Sở Mộ nhìn động tác của hắn, trong lòng chợt lạnh đi nửa phần.
Nói lấy là lấy luôn sao…
“Vừa rồi cậu nói gì?” Giọng Tần Trầm tuy đã bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt vẫn đầy hàm ý thăm dò, “Lặp lại một lần nữa.”
Nhìn hành động và thần thái của người trước mặt, Tần Trầm như chợt thấy được bóng dáng của Sở Mộ.
Cảm giác ấy vô cùng rõ ràng, tuy rằng bề ngoài và những đặc điểm cụ thể của cậu ta không hề giống với Sở Mộ.
Hai du khách trong nhà đã sớm được thả đi, trên đài điều khiển giờ chỉ còn lại hai người: Tần Trầm và Sở Mộ.
Sở Mộ vịn tay lên lan can trong suốt để đứng dậy, hai chân run rẩy đến không thể kiểm soát, “Tôi vừa mới nói… tối qua ở đáy biển, tôi mơ hồ thấy một con cá lớn đang bơi về phía khu vực biển sâu.”
Tần Trầm vẫn trầm mặc như cũ. Hắn dõi mắt nhìn gương mặt Sở Mộ, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy chậm rãi từ trán xuống cổ cậu, lướt qua xương quai xanh tinh xảo rồi biến mất vào cổ áo.
Sở Mộ đổ rất nhiều mồ hôi, toàn thân ướt đẫm, vành tai nhỏ xinh, ửng hồng.
Tần Trầm cảm thấy người trước mắt này, ngoài khuôn mặt không giống Sở Mộ ra, thì những chỗ khác lại đặc biệt giống.
Lý trí nói với hắn rằng có lẽ chỉ là do bản thân quá tưởng niệm mà sinh ra ảo giác, nhưng trực giác lại vô cùng cố chấp — cho dù đã bị phủ nhận vài lần, hắn vẫn không thể nào buông bỏ được nghi ngờ của mình.
Tần Trầm thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì nữa, tự mình đi xuống bậc thang, rời khỏi khu vực hồ nước.
Sở Mộ nhìn bóng lưng của Tần Trầm, khẽ thở phào một hơi.
…
Sở Mộ bị sắp xếp ở khu ký túc xá hai tầng dành cho công nhân trên tàu cứu hộ. Khi được đội trưởng đội cứu hộ phát cho thẻ nhân viên, cậu còn sững người ra.
Sở Mộ hai tay ôm lấy chiếc thẻ nhân viên, cúi đầu suy nghĩ.
Gì vậy?
Được cứu rồi còn phải bị coi như lao động trả ơn sao?
Ở đâu ra cái lý lẽ này chứ.
Đội trưởng đội cứu hộ là một chú trung niên tính cách thẳng thắn, tốt bụng và có phần ngốc nghếch. Ông nhìn Sở Mộ một cái rồi nói:
“Nhìn cái gì? Cậu chưa bao giờ đi làm à?”
“?” Sở Mộ ngơ ngác hỏi lại: “Tôi… phải làm việc ở đây à?”
Đội trưởng đội cứu viện bật cười một tiếng:
“Cậu chẳng phải là nhân viên cứu hộ của chi nhánh công ty chúng ta sao? Ông chủ đặc cách thăng chức cho câik đấy. Từ nay về sau, cậu sẽ làm việc luôn trên con tàu này. Cơ hội tốt như vậy mà cậu còn không biết nắm bắt cho đàng hoàng.”
“A?” Sở Mộ lập tức dùng ý thức mở ra bảng thân phận mới của mình.
【Thân phận người chơi】
【Tên họ: Trần Tiểu Mộ】
【Chức nghiệp: Nhân viên cứu hộ】
【Công ty trực thuộc: Chi nhánh khu C – Công ty cứu hộ CM trên biển】
Cậu lại nhìn sang tên tổng công ty mà chi nhánh này trực thuộc — Tập đoàn CM trên biển.
A??
Thân phận mới kiểu gì vậy chứ? Như thế này chẳng phải là trực tiếp đưa cậu chui đầu vào sào huyệt hay sao!
Hệ thống, cậu làm sao lại như vậy!
【Ký chủ à, 121 cũng hết cách rồi… Bởi vì nhiệm vụ chủ tuyến được kích hoạt ngay trên con tàu này mà.】
“Làm việc cho tốt vào nhé.” Đội trưởng đội cứu viện vỗ vỗ vai Sở Mộ:
“Tối nay cậu phụ trách ca trực an toàn từ 1 giờ đến 3 giờ trên tầng cao nhất.”
“Được rồi…” Sở Mộ đành phải gật đầu nhận lệnh.
…
Đêm khuya.
Sở Mộ bị đồng hồ báo thức đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy — đến ca trực đêm của cậu rồi.
Cậukhoác lên người đèn pin cùng thiết bị an toàn, rồi bước đến phòng trực ban ở tầng cao nhất của con tàu.
Phòng trực ban nhỏ hẹp, không gian chật chội, lại cách phòng tổng thống một hành lang dài. Cơ bản là không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì từ đó vọng đến.
Sở Mộ đây là lần đầu tiên đến phòng trực ban. Cậu ngồi vào vị trí của mình, trước mặt là một màn hình theo dõi rất lớn.
Ban đêm vô cùng yên tĩnh.
Sở Mộ ngồi đó mà không có việc gì để làm, lúc thì nhìn sang bên trái, lúc lại sờ sờ micro bên phải. Mới chưa đến nửa tiếng, cậu đã bắt đầu thấy mệt mỏi rã rời.
Mí mắt Sở Mộ dần cụp xuống, nhưng trước khi hoàn toàn nhắm mắt lại, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ lên mặt mình.
Không thể ngủ, không thể ngủ!
Phải nghiêm túc làm việc!
…
Sở Mộ ngủ gà ngủ gật, đầu ngả sang trái rồi lại nghiêng sang phải, tay chống cằm không vững, đột nhiên nghiêng hẳn sang bên phải. Đúng vào khoảnh khắc suýt ngã, cậu giật mình tỉnh dậy, lập tức ngồi thẳng người.
Đầu óc choáng váng, cậu cúi người nhìn đồng hồ một cái.
2:09
Xong rồi.
Cậu đã ngủ gần một tiếng — hoàn toàn quên mất việc tuần tra.
Khu vực tuần tra của Sở Mộ là bên ngoài hàng rào tầng cao nhất của con tàu, cùng với hành lang bao quanh. Nhiệm vụ chính là kiểm tra xem xung quanh có gì bất thường hay không.
Cậu bước nhanh, cầm đèn pin đi ra phía ngoài khoang thuyền. Khi đi vào hành lang dài, ánh sáng nơi đây chẳng hiểu sao ngày càng mờ tối, không khí cũng trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Sở Mộ không khỏi chậm lại bước chân — cậu đặc biệt sợ bóng tối.
Ánh đèn pin chiếu về phía hành lang u tối phía trước. May mà trước mắt vẫn chưa có gì bất thường, Sở Mộ cẩn thận men theo ánh sáng, tiếp tục tiến về phía trước.
Khi cậu rẽ qua khúc ngoặt cuối hành lang, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng “sột soạt” vang lên.
Sở Mộ khựng lại.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Cậu giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Dưới ánh đèn pin, cậu thấy cửa sổ cuối hành lang đột ngột bị đẩy ra.
Một sinh vật kỳ dị mọc đầy mủ đang bò lên bệ cửa sổ. Nó như thể là thứ lai giữa nhiều loài cá, nhưng lại có gương mặt rất giống con người.
Toàn thân sinh vật ấy đẫm máu, bốc lên mùi tanh tưởi ghê tởm cùng mùi phân hủy nồng nặc. Trên đầu nó là một hốc máu lớn, thịt nhầy nhụa bên trong lổn nhổn những con giòi trắng lúc nhúc. Nó chậm rãi há miệng, để lộ hàm răng cưa đáng sợ, như thể đang nhìn Sở Mộ mà cười ghê rợn…
【Tiến độ nhiệm vụ chủ tuyến: 30.1%】
【Nhiệm vụ tạm thời: Sống sót trong 3 phút】
【Ký chủ】
【Chạy đi!】
Không hề nghĩ ngợi, Sở Mộ lập tức quay người chạy thật nhanh về phía hành lang dài. Sinh vật kia tứ chi vặn vẹo quái dị, nhưng tốc độ bò lại cực kỳ nhanh. Nó phát ra tiếng gào ghê rợn, hung hãn truy đuổi theo sau.
Sở Mộ dốc toàn lực bỏ chạy, đến cả giày cũng rơi mất một chiếc. Cậu chẳng còn quan tâm phương hướng nữa, cứ chạy dọc theo hành lang, hết phòng này đến phòng khác, cho đến khi đâm sầm vào một cánh cửa đang khép hờ.
Lực cậu quá mạnh, nên lao nghiêng cả người vào bên trong. Trọng tâm không giữ được, cậu ngã sấp xuống giữa gian phòng tối đen như mực…
Sở Mộ liếc nhìn ra ngoài qua khe cửa, chỉ thấy con quái vật xấu xí vừa chạm nhẹ vào tay nắm cửa liền vội vàng rụt về, rồi biến mất trong bóng tối.
Sở Mộ nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Cậu mệt đến mức thở dốc từng hơi, ngồi nghỉ một lúc lâu mới định đứng dậy. Vừa mới nghĩ rằng mình đã an toàn, cậu lại lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn trong căn phòng này…
Cậu ngước mắt, nhìn quanh một vòng, tim lập tức hững mất một nhịp.
Trong phòng đặt đầy những hình nhân bằng gỗ, được chế tác tinh xảo như người thật, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt giống hệt nhau — tựa như có một nhóm thiếu niên đang ngồi ngay trước mặt cậu.
Quan trọng hơn là… tất cả bọn họ đều mang khuôn mặt của cậu!
Những hình nhân đó bị sắp xếp theo cách kỳ quái, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể đồng loạt mở miệng nói chuyện.
Sở Mộ cảm giác như mình đang đối diện với cả một căn phòng đầy… chính mình.
Cậu sững người, mắt mở to nhìn quanh. Đây là lần đầu tiên cậu trông thấy những con rối giống mình đến rợn người như thế.
Tần Trầm… thật sự điên rồi. Điên hoàn toàn rồi.
Sở Mộ sợ hãi đến mức liên tục lùi lại, lảo đảo một cái rồi ngã ngồi xuống sàn nhà.
Đột nhiên —
Đèn trong phòng bật sáng.
Ánh đèn chói lóa lập tức chiếu rọi lên những con rối được tạo tác tinh xảo, khiến từng sợi lông mi của chúng đều trở nên rõ ràng đến rợn người.
Sở Mộ càng nhìn càng khiếp đảm, hai vai không ngừng run rẩy.
Một giọng nói vang lên trong không gian tĩnh lặng:
“Cậu sao lại bị dọa đến mức này?.”
Tần Trầm đứng ở cửa, thong thả bước vào, đi đến sau lưng Sở Mộ.
Hắn quay lưng về phía bóng tối, ngẩng đầu nhìn những con rối, ánh mắt vừa cố chấp vừa thành kính. Giọng nói khẽ vang lên, đầy u ám nhưng ôn hòa:
“Đây là nhân ngư của tôi, đẹp lắm phải không?”
Giọng điệu của Tần Trầm rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Sở Mộ rợn tóc gáy, sống lưng lạnh toát.
Những lời này như gợi lên ký ức nào đó, khiến cậu bất giác nhớ lại — từ trước đến nay, Tần Trầm luôn thích dùng giọng điệu dịu dàng như thế để nói chuyện.
Nhẹ nhàng cọ s*t bên tai cậu, thì thầm như nỉ non:
“Mộ Mộ của anh thật sự rất xinh đẹp, là nhân ngư đẹp nhất trong cả đại dương.”
“Abh muốn mua hết cả đại dương này, để Mộ Mộ mãi mãi là của riêng anh.”
Tần Trầm dùng lòng oán hận để báo đáp, tặng cho cậu chiếc lồng vàng khảm đầy đá quý, và không biết bao nhiêu lần đã kể ra thứ tình yêu vô tận ấy.
“Sao lại có thể đáng yêu như thế được, bé cưng à… để anh hôn một cái.”
“Sao cậu không nói gì vậy?”
Giọng nói của Tần Trầm vang lên, cắt đứt dòng hồi ức của Sở Mộ.
Sở Mộ đang ngồi dưới đất, chớp mắt một cái, lập tức hoàn hồn trở lại.
Tần Trầm đứng bên cạnh cậu, giọng nói trầm thấp vang lên.
Ngữ khí của hắn nghe như rất vui vẻ, nhưng lại giống như đang chất vấn:
“Chẳng lẽ nhân ngư của tôi… không đẹp sao?”