Phó bản 1: Biển Alice
Trong ngôi nhà âm u, gió đêm khẽ lướt qua lớp rèm mỏng, ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, tựa như đôi tình nhân đang cuồng nhiệt khiêu vũ giữa màn đêm.
Căn phòng kín mang theo áp lực nặng nề, bên trong được sắp xếp nhiều chiếc ghế một cách có quy luật. Trên những chiếc ghế là hoa văn tinh xảo, phức tạp, điểm xuyết bằng vỏ sò và đá quý lấp lánh.
Xung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Tần Trầm ngồi trước cửa sổ sát đất, những đốt ngón tay thon dài, hữu lực đang cầm bút vẽ. Đôi mắt nâu sẫm cụp xuống, không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Hắn đang vẽ ngũ quan cho một con thú bông hình người vừa mới hoàn thành phần khung. Dưới ánh sáng lờ mờ, không khó để nhận ra con thú bông ấy mang gương mặt của một thiếu niên thanh tú.
Con rối được làm theo tỷ lệ người thật, từ đầu đến chân đều rất chân thực, ngay cả đầu ngón tay cũng được chế tác một cách tinh xảo, đáng yêu.
Tần Trầm cử động nhẹ nhàng, cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng con rối mà hắn đã tỉ mỉ hoàn thành suốt hơn nửa tháng trời.
Hắn tô màu rất nghiêm túc, từ lúc chạng vạng đến đêm khuya, rồi tiếp tục đến rạng sáng… Những năm gần đây, hắn vẫn luôn sống như thế.
Nếu không đến nơi này, hắn thật sự không biết mình sẽ phải chịu đựng những đêm dài cô độc như thế nào.
Sở Mộ đã biến mất ba năm.
Ba năm qua.
Mỗi ngày hắn đều cầu nguyện rằng Sở Mộ sẽ lại giống như những năm trước, bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống vốn đã mục nát và trống rỗng của hắn — ngốc nghếch, vụng về, nhưng không chút do dự mà nhảy vào biển, cố gắng kéo hắn ra khỏi vực sâu.
Hắn giống như đã phát điên, trở nên cực đoan, cố chấp, không từ thủ đoạn để tìm kiếm Sở Mộ.
…
Sau khi vẽ xong toàn bộ khuôn mặt cho con rối thiếu niên, Tần Trầm mới chậm rãi buông cây cọ khỏi bàn tay kính trọng và tỉ mỉ của mình.
Ngũ quan của con rối được khắc họa rất tinh xảo, nhưng gương mặt bằng silicon vẫn khó tránh khỏi cảm giác cứng ngắc. Thế nhưng trong mắt Tần Trầm, từng sợi lông mi của con rối cũng khiến hắn yêu thích đến mức không thể rời mắt.
Tần Trầm khẽ mím môi, nở một nụ cười hài lòng. Hắn vừa hoàn tất việc thi công lớp bảo hộ cuối cùng cho con rối xinh đẹp nhưng yếu ớt.
Hắn vừa ngân nga khe khẽ một điệu hát vừa đứng dậy, đi vào căn phòng chứa quần áo rộng lớn, chọn ra một bộ trang phục để mặc cho con thú bông.
“À… xin lỗi, bé cưng. Anh quên mất em rất sợ bóng tối.”
Nói rồi, hắn mới bật đèn phòng lên.
Ánh sáng từ đèn chùm pha lê rực rỡ lan tỏa khắp căn phòng, khiến nơi này trong nháy mắt như sáng bừng lên tựa ban ngày.
Dưới ánh đèn, có thể thấy rõ: dựa sát các bức tường là hàng chục chiếc ghế sofa mềm theo phong cách Âu châu, được bố trí ngay ngắn.
Trên mỗi chiếc ghế đều đặt một con rối tinh xảo, giống nhau như đúc — hình dáng đều là các thiếu niên đẹp đẽ.
Có một số con rối được tạo hình với đôi chân giống người thật, nhưng cũng có vài con khác mà phần thân dưới... lại là chiếc đuôi cá mang sắc lam – trắng rực rỡ.
Trên mỗi vảy của những con rối người cá đều có hoa văn được khắc vô cùng tỉ mỉ. Đường cong của chiếc đuôi cá uyển chuyển và sống động đến mức đẹp đến nghẹt thở.
Tất cả những con rối này đều do chính tay Tần Trầm chế tác trong những năm gần đây. Bởi vì chúng được làm quá giống thật, nên chỉ cần thoáng nhìn qua cũng có thể khiến người ta ngỡ rằng — đó là một nhóm thiếu niên giống hệt nhau, ngoan ngoãn ngồi thành hàng bên nhau.
Cảnh tượng này vừa hoang đường lại vừa đáng sợ.
Ngũ quan của Tần Trầm vô cùng xuất chúng. Hắn nhìn con rối trước mặt, trong đáy mắt mang theo ý cười, ánh mắt đầy thành kính và dịu dàng. Hắn bế con rối lên, đi đến hàng ghế dài được xếp ngay ngắn phía trước.
“Hôm nay, em muốn ngồi ở đâu nào?”
Tần Trầm dịu giọng nói với con rối, giọng điệu mềm mỏng như thể đang cùng người yêu thương lượng:
“Muốn ngồi bên cửa sổ à? Vậy hôm nay ngồi ở đây đi nhé. Chỉ hai tiếng nữa thôi là có thể nhìn thấy mặt trời mọc trên biển. Anh biết em luôn rất thích ngắm bình minh mà.”
Hắn nhẹ nhàng đặt con rối xuống ghế, vừa định chỉnh lại quần áo cho nó thì bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng chuông dồn dập.
Âm thanh chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng trong nhà, như xé toạc một đường nứt trong bầu không khí u ám, quỷ quyệt xung quanh.
Tần Trầm nhíu mày, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn cúi xuống dỗ dành con rối, giọng nói hạ thấp đầy nhẹ nhàng:
“Đừng sợ, đừng sợ, anh sẽ quay lại ngay.”
Nói rồi, Tần Trầm nhanh chóng bước ra mở cửa phòng.
Hắn mặc một bộ vest màu trầm sang trọng, vóc dáng cao lớn, dáng vẻ lịch thiệp. Một tay hắn chống lên khung cửa.
Thư ký Lý đứng ngoài, ánh mắt liếc nhìn Tần Trầm nhưng không dám nhìn sâu vào bên trong ngôi nhà. Khuôn mặt ông mang theo vẻ căng thẳng, nôn nóng:
“Tần tổng… Phía bờ đông lại xuất hiện thêm một bầy cá biến dị. Không biết có phải có kẻ nào đang cố tình tung tin thất thiệt hay không, nhưng vừa có dị thường xảy ra, lập tức có rất nhiều phóng viên tự do kéo tới.”
Tần Trầm không nói lời nào, lập tức đóng cửa phòng lại, bước nhanh về phía thang máy riêng.
Thư ký Lý mang theo tài liệu và ảnh chụp đi sát phía sau:
“Nhưng ngài yên tâm, tôi đã cho người phong tỏa khu vực bờ biển ngay lập tức. Tất cả thiết bị camera đã bị chúng tôi thu giữ, đảm bảo sẽ không có bất kỳ hình ảnh hay đoạn video nào bị rò rỉ ra ngoài.”
Trong các bức ảnh là một số sinh vật biển bị ô nhiễm và biến dị: cá ngừ đại dương thối rữa, chảy mủ; những con rắn biển khổng lồ mọc ra đôi chân vặn vẹo; và cả những sinh vật kỳ dị đến mức không thể phân biệt nổi giống loài…
Tần Trầm nhìn chằm chằm vào những sinh vật xấu xí và biến dị trong ảnh, rồi ném cả xấp tài liệu cho thư ký Lý. Hắn xoay cổ, giọng trầm lạnh:
“Chuyện này chắc chắn lại là do Lâm Tụng Hàn làm.”
“Hãy tra lại toàn bộ lịch trình tàu thủy rời cảng trong thời gian gần đây. Lâm Tụng Hàn đã trốn suốt nhiều năm, nhưng hắn vẫn luôn nhắm vào vùng biển này. Tôi không tin hắn có thể trốn cả đời.”
Tần Trầm nghiến răng, nắm chặt tay, giọng âm u:
“Chờ bắt được Lâm Tụng Hàn, ông đây nhất định sẽ đích thân đập nát từng khúc xương trên người hắn, dùng cho cá uy ăn!”
Thư ký Lý đỡ kính mắt, nuốt nước bọt, lí nhí đáp: “Vâng… đúng vậy.”
Tần Trầm và thư ký Lý cùng nhau bước vào tầng cao nhất của tổng bộ công ty Lâm Hải. Cánh cửa tự động chậm rãi mở ra, căn phòng điều khiển rộng lớn hiện ra với các màn hình thông minh màu lam trong suốt vây quanh bốn phía. Tại đây, nghiên cứu và phát minh liên quan đến khoa học công nghệ biển đã có những tiến triển mang tính đột phá.
Thông qua hệ thống phản xạ sóng âm dưới biển, họ có thể đo lường và giám sát chuyển động bất thường từ mặt nước cho đến cả khu vực sâu hàng vạn mét dưới đáy đại dương. Dù phạm vi hiện tại vẫn chưa thể mở rộng đến các vùng biển quốc tế, nhưng luật pháp lại không hề quy định rằng sinh vật biển ở vùng quốc tế không được di chuyển vào vùng biển trong lãnh hải.
Chỉ cần thu thập được dữ liệu từ những sinh vật biển di chuyển qua, hệ thống này có thể phát hiện ngay lập tức bất kỳ dị động nào xảy ra trên biển — dù suốt mấy năm qua, mọi thứ vẫn luôn yên ổn như lúc ban đầu.
Màn hình màu lam khổng lồ trước mắt được tạo nên từ vô số dữ liệu tuyệt mật trong hệ thống mạng lưới. Mỗi vùng biển được quy hoạch một cách tinh tế, nhìn tổng thể chẳng khác nào một tấm lưới đánh cá khổng lồ.
Mà thứ hắn muốn đánh bắt — lại là một nhân ngư đã biến mất vào hư không.
Tần Trầm nhìn chằm chằm vào màn hình yên lặng ấy, đáy mắt phủ một tầng ảm đạm.
…
Sau đó, Tần Trầm theo thư ký Lý đến một kho hàng dưới đáy biển — thực chất là một nhà máy hóa chất khép kín.
Bên trong có hơn mười bể hóa chất cao khoảng năm đến sáu mét, bên trong chứa đầy các sinh vật biển đột biến vừa được vớt lên. Trên trần là những cánh quạt khổng lồ đang gầm vang xoay chuyển, ánh sáng đan xen lập lòe, phản chiếu trên mặt nước sánh đục.
Một số sinh vật trong bể vẫn chưa hoàn toàn chết, đang giãy giụa hấp hối. Có những con cá trên người mọc đầy lỗ thủng và ký sinh trùng, trông vô cùng ghê rợn và bốc mùi tanh nồng.
Tần Trầm đứng trên đài chỉ huy quan sát từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng ra hiệu.
Thư ký Lý hiểu ý, lập tức chỉ đạo kỹ thuật viên khởi động quy trình xử lý hóa học. Ngay sau đó, tất cả sinh vật đột biến được dẫn về bể xử lý trung tâm lớn nhất. Những lưỡi dao sắc bén bắt đầu quay với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được.
Khi nước thuốc hóa học được bơm vào, trong vòng vài giây, đám sinh vật kia đã bị nghiền nát thành hỗn hợp bầy nhầy, cuối cùng hòa tan vào trong dung dịch hóa học đỏ thẫm.
Tần Trầm không biểu lộ cảm xúc gì khi theo dõi toàn bộ quá trình.
Đúng lúc ấy, hai vệ sĩ đưa một người đàn ông bị đánh đến bầm dập mặt mũi vào phòng điều khiển.
Thư ký Lý bước lên một bước, cúi giọng nói bên tai Tần Trầm:
“Tần tổng , đã tìm được người bày ra chuyện này.”
Tần Trầm đi vào mật thất, cúi đầu liếc nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
“Đêm qua, chính là mày đã đem đám cá đột biến kia thả vào vùng biển của tao?”
Tần Trầm vừa hỏi, vừa lật xem tài liệu trước mặt, sau đó khép tập hồ sơ lại rồi dùng nó nhẹ nhàng đập lên mặt người đàn ông kia.
Người đàn ông trước mặt là chủ một xưởng tàu đánh cá quy mô nhỏ.
“Trước tiên là chọn thời điểm phù hợp để thả lũ cá biến dị, sau đó lại âm thầm mời đám truyền thông tự do đến đưa tin...”
Tần Trầm nở nụ cười nửa vời:
“Cũng được lắm, gan của mày không nhỏ, dám thay Lâm Tụng Hàn làm việc.”
Chủ tàu đánh cá run rẩy, trông chỉ ngoài ba mươi tuổi. Tuy sợ hãi, nhưng hắn lại thẳng thắn thừa nhận:
“Phải, là tao làm. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Lâm Tụng Hàn cả. Một mình tao làm, một mình tao chịu. Mày muốn giết hay muốn chém gì cũng tùy.”
Tần Trầm khẽ bật cười đầy giễu cợt.
Không biết từ lúc nào, hắn đã quá quen với những lời biện hộ như vậy — nghe đến mức chán ghét.
Có thể là bởi vì suốt bao năm nay đối đầu với Lâm Tụng Hàn, hắn dần phát hiện ra một quy luật vừa khuôn sáo vừa phiền phức:
— Tất cả những kẻ liều mạng vì Lâm Tụng Hàn đều ngu ngốc và mù quáng như nhau, đến cả những lời biện hộ họ nói ra cũng chẳng khác gì nhau.
Lâm Tụng Hàn giống như một con gián đánh mãi không chết, dù Tần Trầm có làm gì, hắn vẫn có thể tìm đường sống và trốn thoát.
Hắn giống như trung tâm của cả thế giới, tất cả mọi người đều xoay quanh hắn.
Cả Sở Mộ cũng vậy.
Dựa vào cái gì chứ?
Đó là điều khiến Tần Trầm hận nhất.
Dựa vào cái gì Lâm Tụng Hàn lại có được tất cả?
Sở Mộ phải là của hắn, người Sở Mộ cứu rõ ràng là hắn
Nhìn Tần Trầm đột nhiên trầm mặc, sắc mặt u tối, chủ tàu đánh cá lại lên tiếng:
“Tần Trầm, hoặc là mày thả tao ra, hoặc là giết tao. Tuỳ mày.”
Chủ tàu đánh cá thở hổn hển, cố tình dùng lời lẽ để chọc giận Tần Trầm:
“Vùng biển này vốn nên là của Lâm Tụng Hàn! Hơn nữa, ngoài kia trên biển đã có vô số sinh vật đột biến, chẳng bao lâu nữa, toàn bộ hệ sinh thái hải dương cũng sẽ bị phá huỷ!”
“Con mắt nào của mày thấy vùng biển này của tao xuất hiện một sinh vật biến dị nào?”
Tần Trầm cúi đầu trầm tư, giọng thờ ơ không nóng không lạnh.
Chủ tàu gằn giọng, nghẹn ngào mà giận dữ:
“Vùng biển quốc tế giờ đã đầy rẫy mấy con quái vật đó. Nơi này hiện tại không có… nhưng mày dám đảm bảo về sau cũng sẽ không có sao?”
“Dám chứ.”
“…” Chủ tàu nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn cố cãi lại trong cơn giận:
“Mày đến giờ vẫn kiên quyết không lấp biển, còn mộng tưởng có nhân ngư tồn tại… Mày đừng có mơ mộng hão huyền nữa! Trên đời này căn bản không có nhân ngư! Giống như Lâm Tụng Hàn từng nói — cho dù có thật đi nữa, thì chắc chắn cũng đã chết từ lâu rồi!”
Tần Trầm lúc này mới sực tỉnh.
Hắn ngẩng đầu, nhíu mày nhìn chủ tàu đánh cá, ánh mắt lạnh lẽo đến mức rợn người.
Tần Trầm vốn không phải người khắt khe, nhưng duy nhất có một điều hắn cực kỳ kiêng kỵ — đó là có ai đó dám nói chữ “chết” ngay trước mặt hắn.
Nhất là khi chữ ấy lại liên quan đến Sở Mộ.
Tần Trầm hít sâu một hơi, đứng bật dậy, tóm lấy tóc chủ tàu kéo mạnh về phía bàn kim loại trong mật thất.
“Lâm Tụng Hàn trốn tránh như một thằng hèn bao nhiêu năm nay, vậy mà vẫn còn dám nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy!”
Bàn kim loại vang lên một tiếng “Bốp!” chát chúa.
Tần Trầm ấn đầu chủ tàu đánh cá đập xuống bàn, lạnh lùng hỏi:
“Mày nói xem, người đáng chết chẳng lẽ không phải là Lâm Tụng Hàn sao?”
Chủ tàu rên lên vì đau, cảm thấy Tần Trầm hoàn toàn điên loạn, định lên tiếng bênh vực Lâm Tụng Hàn thì…
Một cơn đau buốt nhói truyền đến từ đầu ngón tay hắn!
“A!!”
Tần Trầm giơ tay chém xuống, dùng con dao găm sắc nhọn, cắt phăng mười đầu ngón tay của hắn. Máu từ từ chảy loang ra mặt bàn kim loại lạnh lẽo…
“Bây giờ là xã hội pháp trị, tao sẽ không giết người,”
Tần Trầm nói rồi liền vung chân đá mạnh vào người chủ tàu đánh cá, khiến hắn lăn lộn trên nền đất.
Chủ tàu đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa trên trán. Hắn nức nở gục xuống nền nhà lạnh toát, còn chưa kịp thở ra hơi, Tần Trầm đã tung thêm một cú đá, đá hắn văng tới góc tường.
Hắn vung vẩy cổ tay, rồi tiện tay rút ra một cây gậy sắt treo trên tường. Lắc nhẹ trong không trung để thử lực, sau đó cầm chặt trong tay, tiến thẳng đến trước mặt chủ tàu.
…
Nửa giờ sau.
Chủ tàu đánh cá nằm sõng soài trên sàn, toàn thân bê bết máu, hơi thở yếu ớt sắp tắt.
Tần Trầm thở dốc, mồ hôi đọng trên trán. Hai tay hắn cũng lấm lem máu tươi. Hắn từ từ ngồi xổm xuống, dùng đầu gậy gõ gõ lên trán người kia, giọng lạnh tanh:
“Nghe kỹ này. Nhân ngư chưa chết. Ngược lại là ông chủ của mày, thì sắp bị tao chơi cho đến chết rồi.”
Trong căn phòng kín, mùi máu tươi nồng nặc đến buồn nôn.
Tần Trầm tiện tay ném gậy sắt xuống đất, rút khăn tay ra lau máu trên tay, sau đó rảo bước rời khỏi mật thất.
Trước khi đi, hắn lạnh nhạt dặn Lý bí thư:
“Tròng hắn vào bao tải, ném lên bến tàu. Coi như là gửi quà cho Lâm Tụng Hàn.”
Thư ký Lý nín thở, gật đầu: “Rõ.”
…
Xử lý xong mọi chuyện, trời đã hửng sáng.
Tần Trầm trở về biệt thự trên đỉnh núi Lâm Hải Sơn.
Hắn vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới. Sau khi chắc chắn trên người không còn mùi máu tanh, hắn mới đi đến phòng ngủ chính.
Tần Trầm kéo rèm cửa ra, để ánh sáng tràn vào, cho con rối trong phòng có thể nhìn thấy đại dương mênh mông phía xa.
“Xin lỗi nhé, bé cưng. Hôm nay anh bận việc quá, không kịp về để cùng em ngắm bình minh.”
Hắn nhẹ nhàng nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh con rối, lặng lẽ dựa sát vào nó, thì thầm như thề hẹn:
“Lần sau nhất định anh sẽ về sớm hơn.”
Ngồi bên con rối, hình dáng của Tần Trầm có vẻ lớn hơn hẳn, như che chở, như ôm ấp.
Hắn lặng lẽ ngồi cùng con rối, cả hai cùng ngắm mặt biển phương xa. Mặt trời từ từ nhô lên nơi đường chân trời, ánh sáng rực rỡ phản chiếu lấp lánh trên mặt nước.
Chỉ khi ở cạnh con rối mang gương mặt của Sở Mộ này, hắn mới có thể cảm thấy bản thân vẫn còn đang sống.
Tần Trầm mồ côi mẹ từ nhỏ, đến năm 17 tuổi thì mất luôn cả cha.
Từ một kẻ không người thân thích, hắn thừa kế toàn bộ khối tài sản khổng lồ cha mẹ để lại, rồi từng bước một giành lấy quyền lực trong thế giới đẫm máu.
Nhưng cũng từ đó, hắn trở nên cô độc.
Cuộc sống ngày nào cũng lặp lại, khiến hắn dần chán ghét tất cả.
Đã từng… hắn nghĩ mình đã sống quá đủ rồi.
Cho đến một ngày định mệnh ấy.
Ngày hôm đó, khi hắn nhảy xuống biển, cái chết như bóp chặt lấy cổ họng hắn — thì Sở Mộ lại xuất hiện, đang từ mặt biển bơi về phía hắn.
Chiếc đuôi cá xinh đẹp vung lượn trong làn nước, những lớp vảy phản chiếu ánh sáng lấp lánh rực rỡ — đó tuyệt đối là hình ảnh đẹp nhất mà Tần Trầm từng thấy trong đời.
Tần Trầm vĩnh viễn sẽ không quên khoảnh khắc ấy.
Mỗi lần nửa đêm bừng tỉnh giữa những giấc mộng, hình ảnh gặp gỡ hôm đó với Sở Mộ luôn hiện về như một vết khắc trong tim.
Chính vào ngày hôm đó, hắn đã nhận định — người ấy chính là Sở Mộ.
Thế nhưng sau này, điều khiến hắn không thể ngờ là… Sở Mộ lại dám nói, ngày đó mình đã cứu nhầm người.
Rằng người mà ban đầu cậu định cứu, thực ra là Lâm Tụng Hàn.
Tần Trầm tức giận vô cùng, nhưng trong lòng lại không cam tâm.
Cứu nhầm thì đã sao?
Chính là Sở Mộ tự mình bước vào thế giới của hắn — nên cậu xứng đáng trở thành lý do để hắn tiếp tục sống.
Tần Trầm lặng lẽ nhìn ra biển, rồi khẽ cất tiếng, giọng nói dịu dàng như thì thầm với con rối bất động bên cạnh:
“...Mộ Mộ, anh thật sự rất nhớ em. Bao giờ em mới quay lại đây?”
—
Lúc này, ở trong không gian của hệ thống, Sở Mộ đang ngồi nhìn màn hình. Trên đó, Tần Trầm đang cùng một con rối có gương mặt giống hệt cậu ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra biển khơi.
Toàn thân Sở Mộ khẽ rùng mình.
Thì ra, những ngày cậu biến mất… Tần Trầm đã sống như vậy.
Rất nhiều năm không gặp, Tần Trầm vẫn chẳng thay đổi chút nào — vẫn là một kẻ điên rõ ràng từ đầu đến cuối…
【 Cốt truyện của phó bản tiếp theo đã được bổ sung hoàn chỉnh. 】
【 Do trong trò chơi ngài đã mắc phải lỗi không thể cứu vãn, dẫn đến toàn bộ nhiệm vụ cứu rỗi trong các phó bản đều không hoàn thành, khiến thế giới trò chơi hoàn toàn sụp đổ. 】
【 Đương nhiên, việc hệ thống 121 xảy ra trục trặc cũng là một phần trách nhiệm chủ yếu. Vì vậy, tổng bộ hệ thống đã quyết định tái thiết lập nhân vật trò chơi cho ngài. Ngài sẽ nhận được một thân phận mới và tiến vào trò chơi một lần nữa, tuy nhiên trên cơ sở vẫn giữ nguyên bản thể ban đầu. Xin mời ngài mở cổng truyền tống phó bản trong vòng 10 phút tới. 】
Giọng nói máy móc từ tổng bộ hệ thống vang lên, quanh quẩn trong không gian.
Lúc này Sở Mộ mới hoàn hồn từ hình ảnh vừa rồi.
Sau khi ngoài ý muốn qua đời ở thế giới thực, hắn bị cưỡng chế trói buộc trong hệ thống “Vô hạn cứu rỗi” này.
Chỉ khi vượt qua toàn bộ các phó bản, cậu mới có thể tồn tại trở lại thế giới của chính mình.
Nhiệm vụ của cậu nói ra thì cũng không khó, chỉ là cứu rỗi số phận thăng trầm đầy bi kịch của nhân vật chính.
Cái gọi là “sai lầm” theo như hệ thống tổng bộ nói, chính là việc cậu đã nhận nhầm NPC Boss trong phó bản thành nhân vật chính.
Sau khi nhận nhầm, đối tượng cần cứu rỗi cũng theo đó mà hoàn toàn sai lệch.
Sai càng thêm sai, rối càng thêm rối, cuối cùng dẫn đến thế giới tuyến của trò chơi hoàn toàn sụp đổ.
Điều khiến người ta tuyệt vọng hơn nữa là những Boss mà cậu nhận nhầm đều cố chấp si mê cậu.
Cậu càng giải thích rằng đó chỉ là hiểu lầm, thì những kẻ điên kia lại càng trở nên mất kiểm soát, càng thêm cực đoan.
Cố chấp mà yêu cậu.
Khiến cậu giống như một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong chiếc lồng tinh xảo.
Biến thái.
Sở Mộ âm thầm chửi một tiếng trong lòng.
Vì sai lầm đã không thể cứu vãn, Sở Mộ đành phải tạo lại tài khoản mới, bắt đầu lại từ đầu.
Lần sai lầm này, một phần là do hệ thống xảy ra bug, phần còn lại là do Sở Mộ phán đoán sai — bởi vì mỗi Boss trong phó bản đều quá mức quyến rũ, khiến cậu rất khó để đưa ra phán đoán chính xác.
Lần này quay lại, cậu phải trở về từng phó bản một, sửa chữa những sai sót.
Hệ thống 121 đã được kích hoạt thành công.
【 Ký chủ thân mến, đã lâu không gặp! 】
【 121 sẽ tiếp tục tận tâm phục vụ ngài trong hành trình trở lại trò chơi lần này. 】
Sở Mộ nhướng mày, gương mặt tuấn tú, môi khẽ mím lại, vẫn không yên tâm mà nhỏ giọng hỏi:
“Mi sẽ không lại trục trặc nữa chứ?”
【 Ngài yên tâm, lần này toàn bộ bug của 121 đã được sửa chữa hoàn toàn. Đảm bảo sẽ không xảy ra bất kỳ trục trặc nào nữa! 】
【 Nếu vậy, chúng ta không nên chậm trễ thêm nữa, mở truyền tống trở lại phó bản thôi nào ~ 】
Sở Mộ khẽ gật đầu. Dù trong lòng có chút lo sợ, nhưng cậu biết — đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Cậu nhất định phải quay lại.
【 Tốt. 】
【 Đã mở thành công truyền thông đạo về phó bản cho ngài! 】
【 Ngài sẽ quay lại phó bản số một sau 30 giây. 】
【29s】
…
【3s】
【2s】
【1s】
【Tích ——】
【Truyền tống thành công!】
【Chúc ngài sớm ngày vượt ải.】
Sở Mộ rơi vào một vùng ánh sáng trắng chói mắt. Theo sau đó là một trận gió lướt qua bên tai, cậu lại quay trở về vùng biển ấy.
Cậu thử bơi vài vòng trong làn nước. Làn da hắn trắng nõn như ngọc trai, chiếc đuôi cá màu lam nhạt linh hoạt đong đưa trong làn nước, uyển chuyển nhẹ nhàng mà bơi lội. Động tác của cậu thu hút một đàn cá đủ sắc màu bơi theo. Chúng xuyên qua ánh sáng rực rỡ nơi đáy biển, đan xen lượn lờ xung quanh.
Biển sâu nơi đây giống hệt như khung cảnh trong những cuốn truyện cổ tích, đẹp đến mê người. Tộc trưởng nhân ngư, già cả mà hiền từ, từng nói với bọn họ: Nhân ngư là con cưng của đại dương, bất kỳ sinh vật nào từng được nhân ngư chạm vào đều sẽ nhận được lời chúc phúc.
Trong thế giới của phó bản này, Sở Mộ là mỹ nhân ngư đẹp nhất vùng biển sâu.
Cậu từng cứu một chàng trai trẻ đang tuyệt vọng nhảy xuống biển tự vẫn.
Sau này cậu mới biết, người thanh niên ấy là con một của một gia tộc giàu có nổi tiếng ở thành phố A. Cha mẹ đều đã qua đời, tính cách vừa tàn nhẫn vừa lạnh lẽo, là một kẻ điên từ trong ra ngoài.
Người mà Sở Mộ đáng lý ra phải cứu mới chính là nhân vật chính — Lâm Tụng Hàn. Còn Tần Trầm, lại là Boss NPC trong trò chơi.
Đáng tiếc là khi Sở Mộ phát hiện ra mình đã cứu nhầm người thì đã quá muộn — Tần Trầm đã si mê cậu đến mức không thể dứt ra được.
Sở Mộ vẫn nhớ, Tần Trầm sở hữu một biệt thự trên đỉnh Lâm Hải, kiến trúc rộng lớn và lộng lẫy, chẳng khác nào một lâu đài dát vàng.
Hắn còn thuê người đặc biệt sửa sang lại hàng rào ngoài biệt thự, vì Sở Mộ mà xây dựng một hồ nước thật lớn, vô cùng tinh xảo. Mà hồ nước đó lại được đặt ngay bên trong phòng ngủ chính của hắn.
Sở Mộ từng giống như một con chim hoàng yến được nuông chiều, sống trong hồ nước lộng lẫy ấy.
Nghĩ đến nơi ấy, Sở Mộ lập tức bơi về phía vùng nội hải quen thuộc. Nhưng chưa kịp đến nơi, trước mặt cậu đột nhiên trào lên vô số bọt khí dày đặc, bị dòng nước xiết cuốn về phía cậu.
Sở Mộ bị dòng nước mạnh mẽ đánh tới làm chấn động toàn thân, cơ thể lập tức lộn một vòng trong nước. Cậu vội điều chỉnh lại tư thế, giữ vững thân thể, rồi phát hiện trên đáy biển có một vết nứt kỳ lạ không biết bị vật gì tạo ra.
—— Gì vậy?
Sở Mộ bối rối lùi lại, lặng lẽ trôi dạt trong vùng hải ngoại, ánh mắt vô thức lướt qua những sinh vật biển đang ùa vào từ vùng nước sâu phía ngoài. Vô số bầy cá lớn nhỏ lướt qua lòng bàn tay cậu, lao về cùng một hướng.
Một linh cảm bất an trỗi dậy trong lòng Sở Mộ. Cậu lập tức xoay người, gấp gáp bơi về phía hải ngoại.
Lúc này, toàn bộ khu vực biển đã bị hệ thống phản xạ sóng âm phong tỏa hoàn toàn.
———
【Tích tích tích!】
【Tích tích tích!】
【Tích tích tích!】
Trên màn hình màu lam trong suốt đột nhiên vang lên tiếng báo động sắc bén. Ở phía đông nam mạng lưới, một chấm đỏ tươi liên tục lập lòe xuất hiện. Cảnh báo này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng điều khiển.
Mọi người đồng loạt đứng dậy, dồn ánh mắt về phía màn hình. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi vì đây là lần đầu tiên sau ba năm, hệ thống giám sát hải dương vang lên tín hiệu cảnh báo khẩn cấp.
Tần Trầm nhanh chóng lao vào phòng điều khiển. Hắn lập tức đẩy trợ lý đang đứng chắn trước màn hình sang một bên, gấp gáp phóng to hình ảnh của chấm đỏ đang chớp tắt.
Hắn khom người, hơi thở dồn dập rõ ràng là vừa chạy tới vội vã. Hai tay hắn chống lên bàn điều khiển, gấp gáp mà run nhẹ.
Tần Trầm nhanh chóng lưu lại hình ảnh trên màn hình, bàn tay điên cuồng ấn lên các phím điều khiển khiến toàn bộ hệ thống rung lên dữ dội. Hắn ra lệnh lớn tiếng:
“Đi! Thông báo xuống dưới, lập tức khởi động tàu thủy, nhanh lên!”
Tầm mắt hắn dán chặt vào màn hình.
Đuôi mắt Tần Trầm đỏ rực, ánh mắt đầy mệt mỏi vì nhiều đêm thức trắng, trong đó còn xen lẫn nét điên cuồng và kích động. Hắn khẽ cười, giọng thì thầm như trút hết mọi đợi chờ:
“Tìm được em rồi.”