Tần Trầm mặc một chiếc áo sơ mi đen, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn. Ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối, mặt nước dao động, tạo nên một bầu không khí căng thẳng khiến người ta bất an.
Sở Mộ cúi đầu, thoát khỏi những hồi ức trong tâm trí, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tần Trầm. Cậu theo bản năng siết chặt lấy vạt áo, đôi tay trắng trẻo, tinh tế, đến cả lòng bàn tay cũng ửng hồng nhẹ.
Tần Trầm hơi nheo mắt, trầm mặc nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Dù người trước mặt không có điểm nào giống Sở Mộ trước kia, nhưng biểu cảm căng thẳng và ánh mắt đầy sợ hãi ấy… lại giống y hệt.
Quá giống…
Tần Trầm thậm chí bắt đầu hoài nghi, liệu có phải do mình tưởng nhớ quá mức mà sinh ra ảo giác như vậy.
“Vấn đề của tôi rất đơn giản, mong các vị hãy trả lời đúng sự thật là được.” Tần Trầm chậm rãi đánh giá ba người trước mặt, đặt ly rượu vang xuống, nói: “Tối hôm qua, khi mọi người ở trên biển, đã nhìn thấy những gì?”
Hệ thống Sonar truy tìm nhân ngư biến mất ngay tại khu vực này, chứng tỏ tối qua nhân ngư từng xuất hiện trong cơn sóng thần. Ba người trước mặt đều là nạn nhân bị sóng thần cuốn trôi, rất có thể đã tận mắt nhìn thấy nhân ngư.
Một trong ba người, nam du khách mặc áo xanh lam, run rẩy không hiểu rõ ý Tần Trầm, hỏi lắp bắp: “Cái… cái gì cơ?”
Người mặc áo vàng cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ấp úng đáp, cố gắng hồi tưởng: “Tôi… tôi thấy… thấy sóng thần đánh lật rất nhiều tàu, tràn qua boong thuyền, trên mặt biển nổi lên rất nhiều xác sinh vật biến dị…”
Tần Trầm trực tiếp ngắt lời hắn, lạnh nhạt nói: “Anh nghĩ kỹ lại chút đi.”
Áo vàng du khách toát mồ hôi lạnh, lại cố nhớ: “Đúng rồi, tôi nhớ khi sóng thần ập đến, mặt biển vừa vặn có ánh mặt trời rọi xuống, rất đẹp…”
Tần Trầm khẽ cười nhạt, nhíu mày, rồi liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.
Lập tức, tên vệ sĩ phía sau hiểu ý, kéo du khách áo vàng lên, treo lơ lửng bên trên hồ nuôi cá. Hắn lại dùng móc sắt móc cổ áo của du khách áo lam còn lại, từ từ thả xuống phía trên hồ nuôi cá mập trắng.
Ngay sau đó, móc sắt treo người áo vàng cũng từ từ hạ thấp. Lũ cá mập trắng đang bơi lội trong nước liền tụ lại một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm “thức ăn” trên đầu như hổ rình mồi.
Khi móc sắt hạ xuống đến một độ cao nhất định, một con cá mập trắng đầu tiên bật lên khỏi mặt nước, há to miệng đầy máu nhắm thẳng vào người du khách áo vàng.
“Ầm!!”
Từ mặt nước vang lên tiếng va đập cùng tiếng cá mập trắng hung hăng cắn xé, những vòng nước cuộn lên từng đợt, từng đợt.
“A!! A a a a a! A a a a cứu mạng!”
Du khách mặc áo vàng hét thảm thiết, một chiếc giày bị đá rơi. Hắn hoảng loạn đạp chân, kinh hãi tột độ. Trước khi bị cá mập trắng cắn mất nửa thân dưới, hắn được móc sắt kéo ngược lên.
Du khách áo vàng vừa khóc vừa gào lên:
“Tôi chỉ có thể nhớ được đến vậy, thật đấy! Làm ơn thả tôi ra, tôi nói hết rồi hu hu…”
Tần Trầm lúc này quay ánh mắt sang hai người còn lại:
“Còn mọi người? Có gì muốn nói không?”
Khi vệ sĩ tiến lên định giữ lấy vai du khách áo xanh lam, hắn bỗng ngẩng đầu, môi trắng bệch run rẩy:
“Tôi, tôi nhớ ra rồi!”
“Nói.” – Tần Trầm trầm giọng đáp.
“Tôi nhớ rõ tối qua, tôi chìm xuống đáy biển… dưới đáy biển bỗng nhiên phát sáng, rất chói mắt… Sau đó… sau đó tôi thấy một con cá rất lớn bơi xuyên qua xoáy nước.”
Ánh mắt Tần Trầm lập tức trầm xuống, trong đáy mắt lộ ra vẻ căng thẳng. Hắn tiến lên một bước, truy hỏi:
“Anh xác định đó là cá? Không phải thứ gì khác?”
“Cũng… cũng có thể không phải cá… lúc đó biển quá chói, tôi không nhìn rõ…” – Du khách áo lam run rẩy, nghẹn thở – “Nhưng tôi dám chắc, tôi tuyệt đối không nhìn nhầm.”
Tần Trầm hạ mí mắt, trong đáy mắt ánh lên một tia ánh sáng rực rỡ. Hắn bật cười trầm thấp.
Thật sự đã xuất hiện rồi.
Ít nhất hắn biết Sở Mộ đã quay trở lại.
Chỉ cần như vậy là đủ.
Tần Trầm như chợt nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía Sở Mộ.
Sở Mộ theo bản năng ngồi thẳng dậy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tần Trầm bước về phía cậu, ánh mắt tiến gần, hỏi:
“Còn cậu thì sao? Không có gì muốn nói à?”
“Không, không có… lúc tôi rơi xuống biển thì đập trúng boong tàu, chẳng thấy gì cả.” – Sở Mộ cúi đầu, giọng nói mềm nhẹ như một nhúm bông ấm áp.
Âm thanh máy móc của hệ thống 121 vang lên bên tai hắn:
【Không sai, chính là như vậy đấy, ký chủ, hãy giữ vững.】
Tần Trầm bước đi thong thả, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ trên ghế sô pha. Hắn khẽ kéo tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay rắn chắc, đường gân xanh hiện rõ dưới làn da.
Bàn tay của Tần Trầm lớn hơn so với người đàn ông bình thường, ngón tay cũng dài và thon thả hơn. Cánh tay ấy từng đủ nhẹ nhàng để ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Sở Mộ.
Đó là đánh giá khách quan của chính Tần Trầm về đôi tay của mình.
Tay Tần Trầm đặc biệt đẹp. Sinh ra trong một gia đình giàu có, hắn được nuôi dạy theo lối quý tộc từ nhỏ. Những ngón tay của hắn trông như được điêu khắc tỉ mỉ thành một tác phẩm nghệ thuật – đốt ngón rõ ràng, sạch sẽ, đầy khí chất.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, thật sự rất khó tưởng tượng được Tần Trầm lại là một người đáng sợ đến thế.
“Thật vậy sao?” – Tần Trầm mặt không biểu cảm, cúi đầu tiện tay châm một điếu thuốc. Khói trắng dần dần tỏa ra, lượn lờ quanh người Sở Mộ.
Sở Mộ như rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Lượng dũng khí vừa mới dựng lên trong nháy mắt liền tan rã.
Tần Trầm cực kỳ hiểu rõ Sở Mộ, thậm chí hiểu hết mọi thói quen sinh hoạt của cậu. Dựa trên nền tảng này, hắn luôn biết cách linh hoạt xoay chuyển để trêu đùa, dày vò cậu theo muôn hình vạn trạng.
Hắn từng phát hiện ra một thói quen vô cùng đáng yêu của Sở Mộ.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc lá, Sở Mộ sẽ lập tức lấy gối ôm che kín mặt, toàn thân run lên không ngừng. Không phải vì dị ứng, chỉ là một phản xạ quen thuộc.
Thi thoảng, cậu còn bị sặc mà ho khan – tiếng ho đặc biệt nhỏ nhẹ, gương mặt nhỏ nhắn vùi trong gối như tiếng mèo con kêu, mềm mại, yếu ớt khiến người khác không thể rời mắt.
Lúc này Sở Mộ đang rất muốn ho khan, nhưng cậu cố gắng nhịn lại, kìm nén hơi thở. Trong đầu, cậu nhanh chóng mở giao diện hệ thống, dùng 8888 tiền vàng trong cửa hàng công cụ để mua một tấm “lá chắn mùi hương”, có hiệu lực trong vòng 30 phút.
Sở Mộ vội vàng bấm sử dụng, lúc này mới không còn nghe thấy mùi khói thuốc nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Cậu thở từng ngụm từng ngụm, quay đầu nhìn vào mắt Tần Trầm, sau đó lại quay mặt đi, hé miệng, ngay trước mặt hắn, hít một hơi thật sâu khói thuốc mà Tần Trầm vừa phả ra.
Thật là thiếu ý thức.
Không biết khói thuốc cũng cực kỳ có hại với cá sao?
Sở ·gương mẫu · Mộ âm thầm tỏ vẻ khinh thường trước hành vi thiếu ý thức của Tần Trầm.
Tần Trầm thấy Sở Mộ không có bất kỳ phản ứng gì, trong đáy mắt hiện lên vẻ âm trầm. Nhìn dáng vẻ như thể đang thiếu mất hứng thú, hắn bèn dập điếu thuốc trong chiếc gạt tàn thủy tinh.
Giọng hắn lạnh lẽo, cúi đầu nói:
“Cậu hãy cẩn thận nghĩ lại cho kỹ.”
Ngay sau đó, mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen cao lớn đứng dàn hàng sau lưng Sở Mộ, bóng đen như bức tường đổ trùm lên phía sau cậu.
Sở Mộ tim đập thình thịch, quay đầu liếc nhìn họ, nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nói:
“Tôi chỉ là một nhân viên cứu hộ bình thường, làm việc cho chi nhánh công ty trên biển của CM. Hôm qua khi gặp sóng thần thì bị tách khỏi tàu công ty. Tôi thật sự không thấy gì hết, thật sự mà!”
“Theo tôi.” – Tần Trầm đứng dậy, đi về phía đài cao bên hồ nước trong suốt.
Sở Mộ, dưới sự "đốc thúc" của đám vệ sĩ, đành phải cắn răng bước theo Tần Trầm lên đài điều khiển.
Tần Trầm đứng bên cạnh lối vào hồ nước. Phía dưới, cả mặt hồ đã bị nhuộm đỏ bởi vệt máu loãng, đàn cá mập trắng lặng lẽ bơi lượn, xé xác và gặm nhấm những phần thi thể còn sót lại.
Hắn rũ mắt, chăm chú nhìn đàn thú cưng dưới nước, rồi chậm rãi nói với Sở Mộ đang đứng bên cạnh:
“Một con cá mập trắng trưởng thành có lực cắn hợp lực lên tới 1800kg. Với thể trạng như cậu, nếu bị ném xuống, bọn chúng chỉ cần trung bình 6 giây để cắn chết cậu.”
Tần Trầm nhún vai, giọng nói trầm thấp, mang theo chút ý vị lạnh nhạt:
“Nếu cậu không có gì muốn nói, vậy thì… thôi vậy…”
Sở Mộ nhìn thấy quái vật khổng lồ dưới nước, trong nháy mắt bị dọa đến chân nhũn ra. Cậu níu lấy lan can kính trong suốt, nửa ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Trầm:
“Chờ đã, từ từ đã!”
Tần Trầm rũ mắt nhìn Sở Mộ đang sợ hãi co rúm lại, khẽ bật cười.
“Tôi nói! Tôi nói! Đừng ném tôi xuống!”
Sở Mộ nhắm chặt hai mắt, vội nói:
“Tôi vừa nhớ ra một chuyện.”
“Ồ?” – Tần Trầm cũng nửa ngồi xuống bên cạnh cậu, khẽ nói –
“Cậu nói thử xem.”
Sở Mộ tay run run, vén vạt áo mình lên, từ lớp áo lót bên trong lôi ra một cuộn rong biển nhỏ được gói lại. Quần áo cậu đã ướt đẫm, lớp cuối cùng bên trong dán chặt vào da.
Bụng cậu trắng đến mức như tuyết, mơ hồ có thể thấy một dấu ấn màu đỏ gần rốn.
Cậu luyến tiếc đưa cuộn rong biển cho Tần Trầm, rồi nhanh chóng kéo áo xuống che lại, vừa làm vừa vội biện bạch:
“Tôi nhặt được cái này trên biển. Còn nữa… tôi mơ hồ nhìn thấy một con cá rất to, hình như đang bơi về hướng lưu vực biển sâu...”
Tần Trầm đột nhiên ngẩng đầu, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cậu.
Hắn nhớ rất rõ, bên cạnh rốn của Sở Mộ có một vết bớt màu đỏ đặc biệt, màu đỏ sẫm như cánh hoa nở trên làn da trắng muốt.
Lúc ấy, Sở Mộ từng nói cậu thấy vết bớt đó rất xấu. Nhưng Tần Trầm lại yêu thích nó vô cùng.
Tần Trầm thường hay cung kính hôn lên vết bớt đỏ thắm ấy.
Hoặc vào những đêm tĩnh lặng,chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vết bớt xinh đẹp đó, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu mà thì thầm:
“Thật đáng yêu.”
Hắn sẽ không thể nhớ lầm được.
Sở Mộ cả kinh, cuộn rong biển trong tay cậu bị giật mình làm rơi xuống mặt đất.
Cậu chỉ lo lắng đến thứ bảo bối mà mình giấu bên trong cuộn rong biển ấy. Sở Mộ nhìn chằm chằm món đồ nằm trên nền đất, tránh bàn tay của Tần Trầm đang vươn tới định nhặt lên, hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình lúc này.
Cậu ngẩng đầu, bối rối liếc nhìn Tần Trầm một cái, lại liếc qua bảo bối của cậu đang rơi sát mép hồ nước đầy nguy hiểm.
Trong lòng Sở Mộ thực sự lo lắng, bồn chồn không yên, khẽ hỏi:
“Sao... sao vậy?”
Mau buông tay.
Bảo bối của cậu sắp rơi rồi đó!