Sở Mộ hàng mi khẽ run, đôi môi hơi mấp máy, như thể vừa mới lấy lại bình tĩnh. Cậu cố lấy can đảm trả lời:

“Đẹp... rất đẹp.”

Lần đầu tiên cậu cảm thấy việc khen ngợi chính bản thân mình lại khó nói ra đến vậy.

Tần Trầm cúi đầu, nhìn chăm chú cậu một lúc lâu, rồi hài lòng cong môi cười. Hắn bước thong thả đi ngang qua bên người Sở Mộ, tiến lại gần những con rối.

Hắn đưa tay ra, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của một con rối trong số đó, nhẹ giọng nói:

“Đây là người yêu của tôi. Tình cảm giữa chúng ta từng rất tốt... từng hạnh phúc vô cùng.”

Giọng nói của Tần Trầm rất khẽ, vang vọng trong căn phòng yên ắng. Sở Mộ như có thể nghe rõ cả tiếng tim đập của chính mình.

Cậu cúi đầu, vừa định chống tay xuống đất để đứng dậy thì Tần Trầm đột ngột xoay người lại, đôi mắt dài hẹp phủ một lớp u tối, bất ngờ hỏi:

“Cậu cảm thấy... trên thế giới có nhân ngư không?”

Sở Mộ bị hỏi đến nghẹn họng. Cậu và Tần Trầm nhìn nhau đúng một giây, rồi theo bản năng cúi mắt xuống:

“Tôi cảm thấy... có.”

Từ sau khi Sở Mộ biến mất, dường như cậu chưa từng tồn tại trên thế giới này. Mọi tin tức, hình ảnh và mọi thứ liên quan đến cậu đều bị xóa sạch. Tất cả những người từng tiếp xúc với Sở Mộ đều như mất trí, hoàn toàn không còn chút ký ức nào về cậu.

Ngoại trừ Tần Trầm và Lâm Tụng Hàn – hai người vẫn còn nhớ rõ rằng Sở Mộ từng tồn tại.

Khi phát hiện ra hiện tượng kỳ quái ấy, Tần Trầm đã từng bất an và lo lắng rất nhiều.

Hắn sợ rằng, sẽ có một ngày, chính mình cũng quên mất Sở Mộ — quên từng chút một, từng ký ức nhỏ nhặt.

Hắn sợ rằng, người hắn yêu sẽ bị xóa khỏi ký ức của hắn một cách tàn nhẫn.

Nhưng về sau, Tần Trầm đã không còn sợ nữa.

Hắn bằng mọi giá nghiên cứu và phát minh ra hệ thống Sonar đại dương, chỉ để nếu một ngày Sở Mộ xuất hiện giữa lòng đại dương, hắn sẽ là người đầu tiên cảm nhận được.

Vì ảnh chụp của Sở Mộ đều lần lượt biến mất, nên Tần Trầm đã dựa theo khuôn mặt ấy để làm ra rất nhiều con rối.

Tần Trầm cảm thấy may mắn — những con rối ấy sẽ không bao giờ biến mất.

Hắn sẽ vẫn mãi tìm kiếm người nhân ngư đã biến mất của mình nơi vùng biển Alice này — cho đến hết đời, cho đến ngày chết đi.

Nếu một ngày nào đó, hắn thật sự quên mất Sở Mộ…

Thì Tần Trầm tin chắc: ngay khoảnh khắc hắn nhìn vào đôi mắt của những con rối đó, hắn nhất định sẽ lại một lần nữa yêu Sở Mộ.

Bằng mọi giá.

Hắn sẽ một lần lại một lần, tiếp tục yêu cậu.

Sở Mộ thấy Tần Trầm im lặng, trong lòng vô cùng dằn vặt. Cậu chỉ muốn mau chóng rời khỏi căn nhà quái dị này.

Cậu lùi lại một bước, lắp bắp nói:

“Vậy… nếu không còn chuyện gì, tôi… tôi xin phép đi trước…”

Tần Trầm khẽ lên tiếng, giọng trầm trầm, mang theo vẻ u tối:

“Cậu không cảm thấy… cậu rất giống em ấy sao?”

!!!

Câu nói bất ngờ ấy khiến tim Sở Mộ như ngừng đập. Cậu gần như không nói ra nổi lời, đầu lưỡi cũng suýt líu lại.

“Không không không, không giống đâu…”

Cậu liên tục lắc đầu, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cố gắng gượng cười:

“Người yêu của anh… đẹp như vậy, tôi chỉ là người bình thường thôi, không giống chút nào cả.”

“Vậy sao?”

Tần Trầm cong môi, quay lưng lại phía dãy con rối quái dị, nhìn cậu chằm chằm, giọng lạnh lẽo:

“Nhưng tôi thấy bộ dạng cậu sợ hãi lúc này… lại đặc biệt giống em ấy.”

Tần Trầm quen thuộc từng cử chỉ, biểu cảm, thói quen của Sở Mộ — kể cả cách cậu phản ứng trong những tình huống khác nhau.

Trực giác của Tần Trầm vô cùng nhạy bén. Từ sau khi Sở Mộ biến mất ba năm trước, đây là lần đầu tiên hắn có một sự nghi ngờ mãnh liệt đến như vậy — cho dù sự nghi ngờ ấy hoàn toàn đi ngược với lẽ thường.

Nhưng... ngay từ khoảnh khắc Sở Mộ xuất hiện, chẳng phải mọi thứ đã sớm thoát ly khỏi chủ nghĩa duy vật rồi sao?

Nếu có thể lựa chọn, hắn thà tin rằng trên thế gian này thực sự tồn tại linh hồn và hồn phách.

“Anh… đang đùa đúng không?”

Sở Mộ cứng người tại chỗ, khẩn trương nói:

“Tôi không sợ.”

Sao có thể như vậy được?

Rõ ràng cậu đã thay đổi thân phận mới rồi kia mà.

Vậy mà Tần Trầm… tại sao lại vẫn hoài nghi đến cậu chứ?

Sở Mộ cảm thấy càng nghĩ càng hoảng sợ, càng nghĩ càng thấy không thể tin nổi.

Tần Trầm cụp mắt xuống, vẻ mặt tối tăm khó đoán, chậm rãi bước về phía Sở Mộ.

“Cậu cứ xem như tôi chỉ nói đùa thôi.”

Rồi hắn hỏi tiếp,

“Cậu vì sao lại đột nhiên vào được căn phòng này của tôi?”

Nhắc đến chuyện đó, Sở Mộ mới chợt nhớ ra: chính mình lúc nãy chạy trối chết, còn ném cả một chiếc giày đi. Bên hông vẫn còn đau âm ỉ, chắc là do lúc va vào thứ gì đó khi ngã quá mạnh.

Sở Mộ đưa tay che lấy phần hông đau, nhất thời không biết phải giải thích thế nào, bèn thử dò hỏi:

“Tần tổng… lúc nãy anh ở hành lang, có thấy…”

Thấy Sở Mộ ngập ngừng, Tần Trầm nhíu mày:

“Thấy cái gì?”

“Thấy… có chút giống quỷ,” Sở Mộ ngước mắt lên, do dự nói, “nhưng… lại không hẳn giống lắm.”

Thứ đó trông giống như sinh vật nào đó biến dị từ loài dưới biển hơn là ma quỷ.

“Có lẽ là do cậu trực ban mệt quá nên hoa mắt nhìn nhầm thôi.”

Giọng Tần Trầm thản nhiên, dường như cũng không hề nhìn thấy con quái vật mà Sở Mộ nói đến.

Sở Mộ cũng không tiện nói tiếp, bởi vì lần trước cậu vào phó bản này, hoàn toàn chưa từng gặp sinh vật nào như vậy.

“Chắc vậy.”

Sở Mộ gật đầu thận trọng, cúi đầu nhìn xuống chân mình — chân trái chỉ mang một chiếc vớ trắng, trông thật thảm hại.

Cậu co ngón chân lại, lòng chỉ mong rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt:

“Vậy… tôi xin phép đi trước, Tần tổng.”

Cậu vội vàng đi nhanh về phía cửa, trông chẳng khác gì một con mồi đang bị thú dữ rượt đuổi.

Tần Trầm nhìn theo bóng lưng cậu đang cuống cuồng bỏ chạy, bỗng dưng chậm rãi lên tiếng:

“Trực ban vất vả như vậy, tôi mời cậu uống một ly rượu.”

Bước chân Sở Mộ khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu:

“Sao có thể dám nhận… không được đâu, tôi phải quay về làm việc tiếp, thưa Tần tổng.”

“Bây giờ đã là 3 giờ 01 phút rồi.”

Tần Trầm nói.

Sở Mộ cứng người, miễn cưỡng xoay lại:

“Muộn quá rồi… tôi muốn về nghỉ ngơi. Để lần sau đi, lần sau tôi nhất định sẽ tới.”

“Ban ngày cậu cũng không phải đi làm. Chỉ là một ly rượu thôi mà.”

Tần Trầm khoanh tay, chậm rãi nói.

Hắn mặc một bộ áo ngủ màu đen, cổ áo rộng mở, để lộ làn da săn chắc và cơ bắp lấp ló dưới ánh đèn.

Sở Mộ liên tục thoái thác:

“Tôi còn phải đến phòng trực ban để đăng ký, bàn giao công việc.”

“Không sao, tôi có thể chờ cậu.”

Tần Trầm nhìn chằm chằm cậu, giọng lạnh lẽo chất vấn:

“Chẳng lẽ cậu sợ nên không dám đến?”

Sở Mộ vừa nghe vậy, lập tức lắc đầu lia lịa phủ nhận:

“Không không, không có! Anh là ông chủ, sao tôi lại dám sợ chứ.”

“Vậy thì cho cậu năm phút.”

Tần Trầm cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên tay.

“……”

Sở Mộ lập tức cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Tần Trầm một khi đã quyết định việc gì thì gần như không thể cự tuyệt. Cậu đành phải tâm như tro tàn mà lết ra hành lang dài, đi nhặt chiếc giày của mình, khom lưng chậm rãi xỏ vào.

Sau lưng, Tần Trầm giống như một ác quỷ nhắc nhở:

“Còn bốn phút.”

Sở Mộ lập tức đứng phắt dậy, rồi chạy vội về phòng trực ban.

Bạo quân!

Bá quyền!

……

Tần Trầm nhìn theo bóng lưng Sở Mộ ngày càng khuất xa, cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau đó, hắn ngẩng đầu liếc về phía cuối hành lang dài – nơi bóng tối dày đặc bao trùm. Bên trong đó lại truyền đến tiếng “sột soạt, sột soạt” đầy kỳ dị.

Ánh mắt Tần Trầm lập tức trở nên âm trầm đáng sợ, giọng nói vang lên khô lạnh, xen lẫn cả bực bội và cảnh cáo:

“Cút về biển đi.”

Ngay sau đó —

Tiếng động “sột soạt” kia cũng biến mất.

Sở Mộ lại một lần nữa đi tới trước cửa phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

Cậu đứng sau lưng Tần Trầm, cảm giác đôi chân như đổ chì, nặng trĩu không nhấc nổi.

Nửa đêm rồi còn uống rượu cái gì chứ?

Trực giác mách bảo cậu: đây chính là một buổi Hồng Môn Yến. 

Cậu lặng lẽ theo sau Tần Trầm bước vào căn phòng tổng thống xa hoa rực rỡ. Căn phòng này tương đương với một căn hộ cao cấp ba phòng một sảnh, nhưng mức độ xa hoa thì vượt xa.

Trước đây, Sở Mộ từng bị Tần Trầm đưa đi du lịch, ở lại nơi này mấy tháng.

Căn phòng này gần như không thay đổi gì cả.

Cách bài trí, sắp đặt – vẫn giống hệt như năm đó.

Tần Trầm tìm hai chiếc ly cao chân, rồi ngồi vào chỗ ngồi chính giữa ghế sofa. Hắn rót cho Sở Mộ một ly rượu vang đỏ.

Sở Mộ biết Tần Trầm có thói quen sạch sẽ, nên tự giác không ngồi vào sofa mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Sao không ngồi sofa?”

Tần Trầm liếc nhìn động tác của cậu, ánh mắt hơi dao động, rồi đưa ly rượu cho cậu.

Sở Mộ cẩn thận đón lấy, rồi cân nhắc mở lời:

“Tôi còn chưa tắm rửa, quần áo lại bẩn, sợ làm dơ cái sofa quý giá của anh.”

Tần Trầm không đáp, chỉ lặng lẽ rót thêm cho mình một ly rượu.

Thật ra, Sở Mộ từng nằm trên chiếc sofa này vô số lần.

Không thể không nói, chất liệu của sofa này không chỉ mềm mại mà còn cực kỳ bền chắc.

Sở Mộ nên cảm thấy may mắn là lần trước sau khi rời khỏi phó bản này, 5000 tấm ảnh mà Tần Trầm từng chụp cậu để trong album riêng tư cũng đã biến mất theo.

Cậu nâng ly rượu chân dài trong tay, từng ngụm nhỏ nhấp môi, chỉ mong uống xong sớm để còn có thể nhanh chóng rút lui.

Cậu liếc nhìn quanh căn phòng. Khi ánh mắt vô tình nhìn đến phía trong cùng, cậu không khỏi khựng lại.

Bên cạnh chiếc giường lớn hai mét, có một hồ nước được khảm đầy đá quý nhiều màu sắc.

Những viên đá quý bao quanh hồ tỏa sắc rực rỡ, lấp lánh lóa mắt. Nước trong hồ thì trong vắt sạch sẽ, ánh sáng phản chiếu từ làn nước tạo nên những vệt sáng lấp loáng khắp căn phòng.

Sở Mộ nhìn đến ngây người.

Cái hồ nước quái quỷ này, không ngờ vẫn còn đó.

Sau khi trở thành nhân ngư, Sở Mộ mới biết được — nhân ngư không chỉ phân biệt giống cái và giống đực, mà còn có hai loại chức năng khác nhau. Một loại nhân ngư có khả năng thụ thai, loại còn lại thì có khả năng tạo giống (sinh sản).

Sở Mộ cực kỳ xui xẻo — cậu thuộc về loại thụ thai.

Mà xui xẻo hơn nữa là — Tần Trầm đã phát hiện bí mật đó.

Trên mặt biển vang lên từng đợt sóng rì rào, ánh hoàng hôn phủ vàng mặt nước, cả những gợn sóng cũng sáng lấp lánh trong ánh chiều tà.

Tần Trầm luôn dùng bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve gương mặt nhỏ của cậu, ánh mắt đầy ôn nhu.

Vào những lúc Sở Mộ buồn ngủ nhất…

Tần Trầm vẫn ác ý ghé bên tai cậu đang lim dim, thì thầm hỏi:

“Bé cưng, em có thể mang thai không?”

Sở Mộ đã nhắm mắt, ý thức mơ hồ, chỉ có thể lẩm bẩm đáp:

“Ừm…”

Tần Trầm nghe thấy câu trả lời chưa đủ vừa lòng, liền nhéo vành tai cậu, không cho cậu ngủ:

“Nhưng bé cưng, em là nhân ngư mà, làm sao mang thai được bây giờ?”

Sở Mộ nhăn nhó cả khuôn mặt nhỏ, mắt vẫn nhắm nghiền, tỏ ra uất ức — nhưng lại chẳng dám nổi giận.

Cậu quá mệt mỏi, giọng nói mềm nhũn, nửa mê nửa tỉnh, khẽ khàng đáp:

“Có thể… có thể đẻ trứng…”

Tần Trầm mân mê lọn tóc trước trán cậu, tiếp tục hỏi:

“Vậy bảo bối có chịu đẻ trứng cho chồng không?”

Sở Mộ run run hàng mi ướt nước mắt, thật sự rất buồn ngủ.

Cậu chỉ có thể nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn trả lời:

“Ừm… sau này sẽ… đẻ trứng cho chồng…”

Tần Trầm mỉm cười hài lòng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt cậu, rồi ôm cậu vào giấc ngủ.

——

Sở Mộ vừa nhìn thấy cái hồ nước ấy, lập tức không dám nhìn nữa, vội vàng thu lại ánh mắt, cúi đầu uống một ngụm rượu để trấn định tinh thần.

Tần Trầm liếc cậu một cái, ánh mắt cũng lướt qua phía giường bên trong, hỏi:

“Nhìn gì thế?”

Rồi anh quay đầu lại, khẽ nhướng mày hỏi tiếp:

“Muốn vào bên trong tham quan một chút không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play