Diệp Không Thanh cúi đầu nhìn bàn tay đang giữ lấy cánh tay áo mình, sau đó ngẩng mắt lên nhìn cô: “Em đi với bác sĩ kiểm tra tiếp đi, anh sẽ dẫn họ đi đóng viện phí.”
Anh cao lớn, gương mặt lại nghiêm nghị lạnh lùng, khí thế ấy đủ khiến người khác phải e dè. Mẹ cậu bé vừa định như thường lệ giở trò khóc lóc ầm ĩ để né tránh trách nhiệm thì lập tức im bặt. Bà ta đang nghĩ có nên mềm mỏng thương lượng để giảm bớt chi phí.
Thôi Thúy Thúy dù ngồi một bên, vẫn nghe rõ giọng chanh chua the thé của người phụ nữ ấy, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến đầu cô nhức nhối. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm khó coi. Cô nghiêng đầu nhìn qua, giọng tuy không lớn nhưng rõ ràng: “Con trai chị đụng ngã tôi. Chị chỉ cần thanh toán viện phí ban đầu là tôi đã xem như nhân nhượng. Nhưng nếu còn tiếp tục dây dưa, các chi phí hồi phục về sau – bao gồm thuê hộ lý – chị cũng sẽ phải cùng chịu trách nhiệm. Nếu không muốn, tôi cũng quen mấy luật sư, có thể gọi họ đến nói chuyện trực tiếp với chị.”
Hiền lành không có nghĩa là dễ bắt nạt. Thôi Thúy Thúy cũng bị dồn đến mức phải nổi nóng.
Nếu người nói câu đó là người bình thường, có lẽ người phụ nữ kia còn dám khinh thường, nhưng vừa nãy chính mắt bà ta thấy Thôi Thúy Thúy bước ra từ chiếc xe có thể gọi là siêu xe. Lại thêm câu “gọi luật sư” nữa thì bà ta tin là thật. Người có tiền vốn dĩ rất thích làm chuyện kiểu này – chuyện gì cũng lôi luật sư vào.
Cuối cùng, người phụ nữ mặt mày đen như đít nồi, giận dữ phát tiết lên đầu con mình, thô bạo lôi cậu bé ra ngoài, vừa kéo vừa lầm bầm: “Trả thì trả! Không lẽ tôi không kham nổi chút tiền đó chắc?”
Thôi Thúy Thúy đưa tay day nhẹ thái dương. Cô thực sự thấy hối hận vì đã bước ra khỏi nhà hôm nay. Lúc nào cũng vậy, cứ ra khỏi cửa là kiểu gì cũng gặp phải chuyện xui xẻo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play