Không được, cô tuyệt đối không thể ly hôn!

Để báo đáp anh, cô sẽ bảo vệ cả Phó gia được chu toàn.

...

Hôm sau.

Phó Tư Hành từ từ tỉnh lại, anh mở đôi mi mắt nặng trĩu, liếc nhìn người phụ nữ đang gục bên giường.

[Ai da, mình đường đường là thiên tài huyền học, chẳng lẽ lại chết vì nhịn tiểu sao?]

[Đây là thế giới quái quỷ gì vậy, sao đến cái chỗ đi vệ sinh cũng không có?]

[A! Khó chịu quá, ai cứu tôi với?]

Phó Tư Hành vốn vẫn còn đang tức giận chuyện tối qua Ôn Sương bỏ thuốc mình, lúc này nghe thấy tiếng lòng của cô, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh bất giác lộ ra một nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra.

Ha.

Chết vì nhịn tiểu, đáng đời!

Tuy không muốn để ý đến cô, nhưng anh cũng biết cảm giác khó chịu khi nhịn tiểu, anh ho khan một tiếng: "Ôn Sương.”

Ôn Sương đột ngột ngẩng đầu.

Cô đã tẩy trang, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trắng nõn tinh khiết. Đôi mắt hồ ly cong cong, vì chịu đựng đau đớn mà hơi ửng đỏ, trông có chút yếu đuối đáng thương.

Phó Tư Hành nhìn cô một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi, anh đứng dậy khỏi giường: "Cô đi theo tôi.”

Ôn Sương lập tức đi theo Phó Tư Hành.

Phó Tư Hành chỉ vào bồn cầu, anh nhấc nắp bồn cầu lên: "Cô đi vệ sinh thì ngồi lên trên, xong rồi thì nhấn nút bên cạnh.”

Anh kiên nhẫn làm mẫu một chút.

“Chồng ơi, đây là nhà xí hiện đại à?”

Phó Tư Hành không biết cô là bị đập hỏng đầu thật, hay là thật sự đã thay đổi một con người khác, anh lạnh mặt nói: "Đúng vậy.”

Nói xong, anh liền đi ra ngoài.

Anh vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng nước "ào ào" từ phía sau truyền đến.

Nhận ra đó là gì, vành tai trắng nõn của Phó Tư Hành ửng đỏ.

Cô làm gì vậy?

Đi vệ sinh mà cũng không đóng cửa sao?

Phó Tư Hành bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại, đưa tay đóng cửa giúp cô.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân đâu ạ?”

Chú Chu xách theo túi lớn túi nhỏ trái cây, đồ ăn vặt, bữa sáng đi vào.

Mắt chú Chu sưng đỏ, mặt đầy vẻ mệt mỏi và tiều tụy.

“Cô ấy ở trong toilet, chú tìm cô ấy có việc gì?”

Chú Chu đặt đồ xuống, hốc mắt đỏ hoe nói: "Thiếu phu nhân lợi hại thật. Tối qua tôi chạy về, bắt quả tang vợ tôi và lão Vương nhà bên trên giường cưới của tôi. Dưới sự tra hỏi của tôi, hai người họ đã thú nhận sự thật, con gái thật sự không phải con ruột của tôi, mà là do hai người họ vụng trộm sinh ra!”

“Nếu không phải có thiếu phu nhân, cả đời này tôi vẫn bị lừa dối mà không biết.”

Trong lòng Phó Tư Hành kinh ngạc.

Nếu Ôn Sương thật sự có thể xem tướng đoán mệnh, vậy thì, lời cô nói công ty của anh sẽ phá sản, bị người ta móc mắt, cuối cùng tự sát kết thúc cuộc đời, chẳng phải cũng sẽ thành hiện thực sao?

Phó Tư Hành nghĩ đến những gì mình sẽ phải trải qua sau này, thái dương không khỏi giật thình thịch.

Anh là người quang minh chính đại, nhiều nhất cũng chỉ là khi Ôn Sương liên tục dùng mưu kế bỏ thuốc, anh không để cô được như ý, nhưng anh cũng đã cho cô một danh phận bà Phó. Kết cục của anh, có cần phải thảm như vậy không?

Giải quyết xong nỗi buồn, Ôn Sương cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mặc dù cô đã lờ mờ nhớ lại một vài ký ức của nguyên chủ, nhưng kiến thức thường thức về cuộc sống lại rất ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play