Y tá thấy Ôn Sương đứng im, nghĩ rằng cô là thiếu phu nhân nhà giàu, không quen tự tẩy trang, nên bảo cô ngồi xuống ghế và giúp cô tẩy trang.
Hai phút sau, mắt y tá lộ vẻ kinh ngạc: "Phó phu nhân, cô đẹp thật đấy.”
Ôn Sương lại bước vào phòng tắm, cô đứng trước gương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người, cô hài lòng gật đầu.
Giống hệt như dung mạo kiếp trước của cô.
Trở lại phòng bệnh, Ôn Sương ngồi bên giường, trong đầu cô lờ mờ hiện ra một vài ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ luôn cho rằng mình và em gái Ôn Nhạc Dao là chị em song sinh khác trứng.
Ôn Nhạc Dao lúc nhỏ mắc bệnh máu hiếm, vì nhóm máu đặc biệt, chỉ có thể tìm một người có nhóm máu tương thích để làm “kho máu” di động.
Thế là nguyên chủ trở thành kho máu của Ôn Nhạc Dao.
Ôn Nhạc Dao từ nhỏ đã thích tranh giành mọi thứ với nguyên chủ, giành tình yêu của cha mẹ, anh trai, giành quần áo đẹp, búp bê, có lần còn cố tình ngã từ cầu thang xuống để vu oan cho nguyên chủ.
Ông bà Ôn thấy Ôn Nhạc Dao bị thương, không thèm nghe nguyên chủ giải thích, liền gửi cô về quê.
Khi đó nguyên chủ mới tám tuổi.
Trừ những lúc cần lấy máu của nguyên chủ, ông bà Ôn mới về quê một chuyến, còn lại đều không quan tâm đến cô.
Mãi đến khi nguyên chủ 18 tuổi thi đỗ vào đại học Diệp Thành, ông bà Ôn mới cho cô trở về nhà.
Năm nhất đại học, Ôn Nhạc Dao cướp đi bạn trai mối tình đầu của nguyên chủ, ông bà Ôn không những không trách Ôn Nhạc Dao vô đạo đức, ngược lại còn trách nguyên chủ không đủ sức hấp dẫn.
Nguyên chủ vẫn không hiểu tại sao cùng là con gái Ôn gia, cô lại không được coi trọng.
Mãi đến một năm trước, bệnh máu của Ôn Nhạc Dao sau nhiều năm điều trị đã khỏi, không cần cô làm kho máu nữa, cô mới biết mình không phải con gái ruột Ôn gia.
Cô là một đứa trẻ mồ côi được Ôn gia nhặt về bên đường.
Vì vậy, tính tình nguyên chủ đại biến, cô bắt đầu tranh giành những thứ Ôn Nhạc Dao quan tâm nhất.
Ước mơ lớn nhất của Ôn Nhạc Dao là gả vào Phó gia, trở thành vợ của Phó Tư Hành.
Nguyên chủ đã đánh liều lợi dụng lúc Phó Tư Hành say rượu, sắp đặt để hai người ngủ chung giường.
Mặc dù đêm đó Phó Tư Hành không chạm vào cô, nhưng nguyên chủ đã chụp ảnh giường chiếu, làm mình làm mẩy, ép Phó Tư Hành phải cưới mình.
Sau khi kết hôn, nguyên chủ vì muốn chọc tức Ôn Nhạc Dao, ổn định vị trí bà Phó của mình, đã làm đủ mọi trò, cuối cùng khiến Phó Tư Hành và người Phó gia ngày càng chán ghét cô.
Ôn Sương thở dài.
[Đàn ông trên đời thiếu gì, việc gì phải treo cổ trên một cái cây là tên đoản mệnh này chứ?]
[Yên tâm đi, những tủi nhục và ấm ức mà cô phải chịu trước đây, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô.]
Sau khi có ký ức của nguyên chủ, Ôn Sương lại nắm tay Phó Tư Hành nhìn một cái.
Thôi xong!
Sợi dây nhân duyên giữa hai người không thể cắt đứt ngay lập tức được.
Nếu cắt đứt, thân xác này của cô khó mà sống qua ba ngày.
Nói cách khác, trong vòng một năm, cô không thể để Phó Tư Hành chết trước, nếu không sợi dây nhân duyên đứt, cô cũng không sống được bao lâu.
Cô phải tích lũy công đức trong vòng một năm để kéo dài sinh mệnh, mới có thể tu luyện lại linh lực.
Cũng không biết tên chồng đoản mệnh này ngày mai tỉnh lại có kiên quyết đòi ly hôn với cô không?