“Ôn Sương, dù có chết, tôi cũng không thèm động đến một sợi tóc của cô đâu!”

Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng không chút hơi ấm nào vang lên từ trên đỉnh đầu.

Ôn Sương ôm cái trán đau điếng vì đập vào cạnh giường, từ từ ngước hàng mi dài lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
Người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp, vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sâu sắc, lập thể. Đôi mắt phượng hẹp dài đen láy lúc này đang quét qua cô với ánh nhìn lạnh lẽo, u ám.

Ánh mắt ấy như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Ôn Sương nhíu chặt mày. Đây là đâu?

Người đàn ông mặc đồ hiệu, tóc tai gọn gàng này là ai?

Cô đường đường là thiên tài huyền học của Linh Nguyệt Cốc, vì cứu chúng sinh mà đã hiến tế thần hồn của mình. Sao vừa mở mắt ra lại đến một nơi kỳ quái thế này?

Ôn Sương lại nhìn quanh căn phòng, tất cả đồ đạc bên trong đều là những thứ cô chưa từng thấy bao giờ.

“Ôn Sương, cô nghĩ bỏ thuốc tôi thì tôi sẽ động vào cô à? Ngày mai tôi sẽ cho luật sư soạn thỏa thuận ly hôn!”

Ôn Sương xoa trán đang đau nhức, đứng dậy khỏi sàn, đôi mày thanh tú nhíu chặt nhìn người đàn ông cao hơn mình không ít: "Ly hôn là gì, có phải là hòa ly không? Mà thôi, ta thấy ấn đường của chàng tối sầm, môi tái xanh, e rằng đêm nay sẽ có họa huyết quang, đúng là tướng đoản mệnh.”

Lời của Ôn Sương vừa dứt, không khí lặng đi vài giây.

Ánh mắt Phó Tư Hành nhìn Ôn Sương càng thêm u ám và lạnh lẽo, hận không thể lóc xương xẻo thịt cô.

Người phụ nữ chết tiệt này, tối nay hẹn anh ra khách sạn, bảo là muốn bàn chuyện ly hôn, kết quả lại đặt thuốc kích dục chỉ có tác dụng với nam giới trong lỗ thông hơi của phòng tổng thống.

Đúng là khiến anh phòng không kịp đề phòng!

Nếu không phải hai nhà Phó - Ôn có hôn ước, anh tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ này.

Sau khi cưới, anh không muốn chạm vào cô, cô lại hết lần này đến lần khác bỏ thuốc anh, muốn ép anh vào khuôn khổ. Cô làm trời làm đất, khiến anh chán ghét đến cực điểm.

“Ôn Sương, cô đúng là độc ác, không đạt được thứ mình muốn giờ lại quay sang trù ẻo tôi à?”

Đầu Ôn Sương đau như búa bổ, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người đàn ông trông như muốn giết cô này, tại sao lại ghét cô đến vậy?

Cô nhìn kỹ anh, thấy đuôi mắt anh đỏ ngầu, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng, mày cô càng nhíu chặt hơn: "Chẳng lẽ chàng trúng phải hợp hoan tán?”

Cô vội vàng sờ lên người mình.

Không có kim châm, cô cũng không giúp được anh rồi.

Nhìn Ôn Sương vẫn còn giả vờ vô tội, sắc mặt Phó Tư Hành càng thêm lạnh lẽo: "Cô bớt giả vờ cho tôi!”

Ôn Sương mặc kệ ánh mắt như muốn lóc xương xẻo thịt của người đàn ông, trong mắt cô lộ ra vẻ mờ mịt và hoang mang: "Đây là đâu, bây giờ là thời đại nào?”

Phó Tư Hành nhìn Ôn Sương đột nhiên trở nên điên điên khùng khùng, đôi mày kiếm tuấn tú của hắn nhíu chặt.

Chẳng lẽ, lúc nãy cô ngã đập vào cạnh giường, đầu óc có vấn đề rồi?

Phó Tư Hành mím chặt môi, lạnh lùng nói: “Bây giờ là thế kỷ 21, đừng nói với tôi là cô không biết. Dù cô có giả vờ hay không, vụ ly hôn này, chốt chắc rồi!”

Ôn Sương khẽ lắc đầu: "Thế kỷ 21? Ta chưa từng nghe nói.”

“Đồ điên!” Phó Tư Hành thật sự không muốn nói thêm với Ôn Sương một câu nào nữa, anh sợ cứ thế này, mình sẽ không nhịn được mà bóp chết cô.

Thuốc trong người đã phát tác, toàn thân nóng rực, hai chân mềm nhũn, e là anh không thể tự mình đi ra khỏi khách sạn này.
Phó Tư Hành lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho tài xế.

“Chú Chu, chú đến cổng khách sạn Diệp Thành đón tôi ngay.”

Phó Tư Hành vừa cúp máy, quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt trang điểm đậm của Ôn Sương đang ghé sát vào mình.

Ôn Sương chớp mắt nhìn anh, chỉ vào chiếc điện thoại trong tay anh: "Đây là vật gì? Lạ thật, chẳng lẽ là truyền âm phù?”
Cô vừa nghe thấy giọng nói của người khác từ đầu dây bên kia.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Tư Hành bùng lên ngọn lửa xanh u tối, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Ôn Sương, cô bớt giả ngu giả ngơ cho tôi!”

Ôn Sương trước kia ở Linh Nguyệt Cốc, ai nấy đều cung kính với cô, làm gì có ai dám hung dữ với cô như vậy?

[Thật là vô lễ, thảo nào lại là tướng đoản mệnh. Lát nữa khi đi qua một cây cầu, hắn sẽ gặp phải sập cầu, tuy giữ được mạng nhưng phải cưa cả hai chân, cái "chỗ đó" cũng liệt luôn.]

Người đàn ông đang chuẩn bị rời khỏi phòng, thân hình đột nhiên cứng đờ.

Anh quay đầu lại nhìn Ôn Sương, không ngờ cô lại độc ác đến mức này!

Trù ẻo anh gặp tai nạn thì thôi đi, còn cưa cả hai chân, rồi cả cái chỗ đó cũng liệt luôn!

Đôi tay buông thõng bên hông của Phó Tư Hành nắm chặt thành quyền, khớp xương kêu răng rắc.

[Sau khi cả hai chân và chỗ đó đều liệt, hắn từ đó suy sụp, việc làm ăn sa sút, cuối cùng phá sản. Sau đó bị người ta móc mắt, sống dở chết dở, không đầy một năm sau liền cắn lưỡi tự sát.]

[Thảm quá đi.]

[Thôi, mình mau chóng ly hôn với hắn cho lành!]

Trán Phó Tư Hành đã nổi đầy gân xanh, anh cắn chặt răng, vừa định nói gì đó thì lại sững người.

Vừa rồi, anh rõ ràng không thấy Ôn Sương mở miệng nói.

Nhưng anh chắc chắn đã nghe thấy giọng của cô.

Chuyện gì thế này?

Gặp ma à?

[Ủa, sao hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt đó? Nếu ly hôn, chắc mình có thể mang của hồi môn đi chứ nhỉ?]

Phó Tư Hành nhìn chằm chằm vào miệng Ôn Sương. Lần này, anh chắc chắn, cô không hề mở miệng.

Anh đột nhiên có thể nghe được tiếng lòng của cô ư?


LƯU Ý, LƯU Ý , LƯU Ý: 
1. Tình trạng truyện do mèo edit bị các website khác lấy không xin phép rất nhiều, mèo không cản được. 
2. Mèo bị lấy bản dịch và còn thách thức ngược lại mèo, còn tự nhận là họ tự edit.

Mèo không làm gì được mấy bạn lấy bản edit của mèo mà không xin phép. 
===>>> Vì thế: Mèo chỉ đăng truyện trên các web 2/3 bộ truyện. Phần còn lại mèo sẽ set pass. Các bạn liên hệ fanpage mèo để lấy pass đọc. Fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen

-- Bạn nào không thích thấy phiền thì vui lòng lướt qua không đọc nữa, để vui vẻ cho 2 bên. 
-- Vì bây giờ mèo bị lấy bản dịch và thách thức đến mức quá đáng nên mèo mới làm vậy. Các truyện về sau mèo sẽ đăng ở Chương 1 để cảnh báo các bạn. Vui vẻ thì đọc tiếp, không thích thì mình lướt ạ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play