Đối với những thứ hiện đại, Ôn Sương vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Chú Chu lấy ra bàn chải và kem đánh răng, chỉ cho cô cách sử dụng.
Đánh răng xong, Ôn Sương cảm thấy khoang miệng một mảnh tươi mát.
Cô phả hơi về phía Phó Tư Hành: "Chồng ơi, kem đánh răng thời đại các anh thơm thật đấy.”
Phó Tư Hành nhìn Ôn Sương đang cười tươi rói với mình, anh nhíu mày: "Cô tránh xa tôi ra một chút!”
Ôn Sương: “...”
[Thiên tài huyền học như tôi đây có nỗi khổ không nói nên lời, trong vòng một năm tuyệt đối không thể ly hôn với anh.]
[Nếu không phải vì mạng sống, anh nghĩ tôi muốn phả hơi vào anh lắm sao?]
[Cái mặt lạnh như băng của anh, tôi thật sự một ngày cũng không muốn nhìn, chẳng phải là do hiện thực ép buộc sao?]
Phó Tư Hành: "?"
Cô có ý gì?
Trong vòng một năm, không thể ly hôn với anh?
Không biết tại sao, đột nhiên nghe được quyết định này của cô, anh lại không hề cảm thấy phản cảm, ngược lại, còn có cảm giác nhẹ nhõm.
Xét thấy hành vi kỳ quái của cô hiện tại, anh cũng không muốn hôm nay đi ly hôn ngay.
Anh muốn giữ cô lại bên cạnh, quan sát thêm một thời gian.
Phó Tư Hành đưa nắm đấm lên môi ho nhẹ một tiếng: "Ôn Sương, chuyện tối qua tôi nói cho cô một trăm triệu, hôm nay ra Cục Dân chính ly hôn...”
Ôn Sương vội vàng ngắt lời Phó Tư Hành: "Chồng ơi, chuyện ly hôn chúng ta hãy bàn sau. Em xem tướng cho anh, anh chị em của anh tổng cộng có sáu người, tính cả anh là sáu, vận mệnh hình như đều không tốt lắm. Nếu không có em chỉ điểm, e là sẽ––”
Ôn Sương chưa kịp nói hết, một giọng nói ngang tàng nhưng lại mang chút tức giận vang lên: "Ly hôn, ly hôn với cô ta ngay!”
Cửa phòng bệnh, vài bóng người bước vào.
Người đàn ông trẻ tuổi đi đầu, đeo khuyên tai ngọc bích, trông tuấn tú yêu nghiệt, như bước ra từ trong tranh.
“Anh cả, anh đừng bị cô ta uy hiếp nữa. Em thấy lúc trước, anh cưới Ôn Nhạc Dao còn tốt hơn cô ta!”
Người nói là em ba của Phó Tư Hành, Phó Tinh Chu, là tuyển thủ nổi tiếng nhất trong chương trình Thần Tượng 101, có vô số fan hâm mộ.
Sau khi Ôn Sương gả vào Phó gia, không chỉ trộm trang sức của mẹ, còn chụp trộm ảnh bán thân của anh, lấy quần áo anh đã mặc bán với giá cao cho fan của anh.
Hành vi tệ hại, thật khiến người ta sôi máu!
Cưới một người phụ nữ như vậy về nhà, đúng là bi kịch của Phó gia.
Ôn Sương nheo đôi mắt đẹp quyến rũ, liếc nhìn Phó Tinh Chu.
[Ấn đường biến đen, tử khí bao trùm, sống không được bao lâu nữa.]
[Tiếc thật, một chàng trai trẻ đẹp trai như vậy.]
Bước chân của Phó Tinh Chu đột nhiên khựng lại, anh suýt nữa ngã lăn ra đất.
Cái quái gì vậy?
Vừa rồi anh rõ ràng không thấy Ôn Sương mở miệng, nhưng sao anh lại đột nhiên nghe thấy giọng của cô?
Đi theo sau Phó Tinh Chu là cha Phó, mẹ Phó và em gái của mẹ Phó, Hà Uyển Bình.
Trừ Hà Uyển Bình, cha mẹ Phó cũng đều nghe thấy giọng Ôn Sương đang trù ẻo Phó Tinh Chu.
Sắc mặt mẹ Phó tái mét, con trai mình bị trù ẻo, ai nghe cũng không vui.
“Ôn Sương, sao con cứ chứng nào tật nấy vậy, mong người khác gặp chuyện thì con được lợi gì chứ?”