Phó Tư Hành mặt trầm xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nhìn Ôn Sương thêm một cái nào nữa.

Ôn Sương khoanh tay trước ngực, cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Khi xe đến cổng bệnh viện, vài chiếc xe cứu thương lao ra.

Phó Tư Hành xuống xe, hỏi một bác sĩ mặc áo blouse trắng: "Có chuyện gì vậy?”

“Mười phút trước, cầu Ánh Dương bị sập, xảy ra tai nạn nghiêm trọng, chúng tôi phải đến hiện trường cứu người!”

Thân hình Phó Tư Hành cứng đờ.

Lời của Ôn Sương, thế mà lại ứng nghiệm?

Phó Tư Hành với tâm trạng phức tạp bước vào bệnh viện.

Ôn Sương nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Phó Tư Hành, cô không đi theo vào nữa.

Đêm nay anh đã hóa giải được một kiếp nạn, tạm thời sẽ không trở thành kẻ tàn phế.

Ọt ọt~

Ôn Sương xoa cái bụng hơi đói, cô ngước mắt nhìn chú Chu đang ngồi ở ghế lái với sắc mặt trắng bệch.

“Chú Chu, chú sao vậy?”

Chú Chu vẫn còn chìm trong cú sốc về vụ sập cầu Ánh Dương mà chưa hoàn hồn.

Nếu thiếu gia không bảo ông đổi tuyến đường, thì mười phút trước, xe của ông vừa đúng lúc đi qua cầu Ánh Dương.
Nói cách khác, ông, thiếu gia và thiếu phu nhân suýt nữa đã gặp chuyện!

Chú Chu có cảm giác sợ hãi của người vừa thoát chết!

“Thiếu phu nhân, chúng ta suýt nữa là có chuyện rồi.”

Ôn Sương gật đầu: "May mà thiếu gia nhà các chú còn có chút đầu óc, nghe lời tôi, không khăng khăng đi qua cây cầu đó.”

Chú Chu không thể tin nổi nhìn Ôn Sương: "Thiếu phu nhân, cô thật sự biết xem tướng đoán mệnh sao?”

“Biết chứ, nếu chú có thể mua cho tôi một củ khoai lang nướng ở ngoài kia, tôi sẽ cho chú biết một bí mật còn động trời hơn.”

Chú Chu vội vàng xuống xe, mua một củ khoai lang nướng mang đến.

Ôn Sương bóc lớp vỏ, phần ruột màu cam đỏ bên trong lộ ra, mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi. Cô nóng lòng cắn một miếng.

[Ừm, ngon quá~]

Vị mềm mại, tinh tế, như lụa là, lan tỏa từ khoang miệng đến tận đáy lòng.

“Thiếu phu nhân, rốt cuộc là bí mật động trời gì vậy?”

Ôn Sương chớp mắt: "Vợ chú tưởng đêm nay chú trực ca đêm, đang chuẩn bị vụng trộm với lão Vương nhà bên. Chú chạy về ngay bây giờ, còn có thể bắt quả tang tại trận.”

Chú Chu: “...”

Tuy không hoàn toàn tin lời thiếu phu nhân, nhưng chú Chu vẫn lái xe về nhà.

Ôn Sương ăn xong củ khoai lang, cô đến phòng bệnh VIP tìm Phó Tư Hành.

Bác sĩ đã tiêm thuốc cho Phó Tư Hành, anh đã ngủ.

Ôn Sương đứng trong phòng bệnh, cô nhìn trái nhìn phải, mọi thứ đều khiến cô thấy mới lạ.

Chỉ đến khi đứng trước gương, cô nhìn thấy người phụ nữ trang điểm đậm, mắt trợn to, trông vừa kinh dị vừa xấu xí trong gương, cô suýt nữa đã hét lên.

Đây... là dáng vẻ hiện tại của cô sao?

Sao cô lại xuyên vào một người phụ nữ xấu xí thế này?

Y tá vào kiểm tra phòng, thấy Ôn Sương đang hoảng hốt nhìn mình trong gương, cô ấy nghi hoặc hỏi: "Phó phu nhân, cô có cần nước tẩy trang không?”

Mắt Ôn Sương hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng: "Tẩy trang?”

Y tá gật đầu: "Tôi có nước tẩy trang, cô có muốn dùng không?”

Ôn Sương ngơ ngác gật đầu.

Một lát sau, y tá mang đến một chai nước tẩy trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play