Phó Tư Hành: "?"
Cái tư thế đuổi theo xe vừa rồi của cô, thiếu chút nữa là bay lên được rồi, chẳng lẽ, cô còn có thể lên trời?
“Ôn Sương, cô mà còn đuổi theo xe nữa thì một trăm triệu phí ly hôn cũng không có đâu!”
Ôn Sương giơ tay vỗ vỗ cửa sổ xe: "Tôi muốn vào trong.”
Phó Tư Hành mặt âm trầm, đẩy cửa xe ra.
Ôn Sương ngồi vào trong xe, cô nhìn xung quanh, mọi thứ đều khiến cô cảm thấy vô cùng mới lạ.
[Woa~ Cái này còn thoải mái hơn nhiều so với cái đệm cứng ngắc trên xe ngựa ngàn năm trước.]
Phó Tư Hành nhìn bộ dạng tò mò của người phụ nữ, anh lạnh giọng nói: "Đừng lại gần tôi quá, ngồi xa ra một chút!”
Ôn Sương nhích mông về phía cửa sổ, đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên.
[Tiếng gì vậy? Chẳng lẽ có yêu vật quấy phá?]
Cô nhanh chóng nín thở, vận chuyển linh lực yếu ớt trong cơ thể để cảm nhận.
[Không đúng, không có hơi thở của yêu vật.]
Trán Phó Tư Hành giật giật, anh nhìn Ôn Sương bằng ánh mắt của kẻ ngốc: "Điện thoại của tôi reo, ở bên cô đó, đưa cho tôi!”
Lúc lên xe, anh bị thuốc hành hạ, toàn thân vô lực, điện thoại từ đầu ngón tay tuột xuống rơi vào khe hở bên trong cửa xe.
“Điện thoại gì?” Mắt Ôn Sương lộ vẻ nghi hoặc.
Phó Tư Hành mím chặt môi thành một đường thẳng. Người phụ nữ này, rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngơ, ngay cả điện thoại cũng không biết là gì?
Phó Tư Hành không muốn nói thêm với Ôn Sương một câu nào nữa, khuôn mặt tuấn tú của anh căng ra, cúi đầu, ghé sát về phía cô.
Ôn Sương nhìn người đàn ông đột nhiên ghé sát vào mình, hơi thở mát lạnh dễ chịu xộc vào mũi, ngũ quan tuấn tú lạnh lùng và đường nét góc cạnh của anh không ngừng phóng đại trước mắt. Làn da anh trắng, còn mịn màng hơn cả da phụ nữ, không thấy một lỗ chân lông nào.
Vì trúng thuốc, đuôi mắt hẹp dài của anh lộ ra một tia đỏ bất thường, trông có chút tà khí và yêu nghiệt. Hơi thở anh rất nặng, vì ở quá gần nên toàn bộ đều phả vào mặt Ôn Sương.
Bốp!
Ôn Sương thẳng tay tát một cái.
Cùng lúc đó, người đàn ông đã nhặt được chiếc điện thoại trong khe cửa xe.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên cứng đờ, lạnh cóng.
Tài xế ngồi phía trước không dám thở mạnh.
Thiếu phu nhân điên rồi sao, dám tát thiếu gia một cái trời giáng!
Cái tát vừa rồi của Ôn Sương không dùng quá nhiều sức.
Nếu dùng sức, chắc răng của Phó Tư Hành cũng phải rụng vài cái.
Dù vậy, khuôn mặt tuấn tú của Phó Tư Hành cũng đã âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
“Ôn, Sương!”
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám đánh anh!
Người phụ nữ này, hôm nay đúng là phá lệ rồi!
“Chồng ơi, là anh phả hơi vào người ta trước. Chúng ta sắp hòa ly rồi, anh phả hơi vào em, cứ như là muốn quyến rũ em vậy.”
Phó Tư Hành: “...”
Anh phả hơi vào cô khi nào?
Anh bị cô bỏ thuốc, hơi thở nặng nề, đó là điều anh có thể kiểm soát được sao?
Còn quyến rũ cô, anh đi quyến rũ một con lợn nái cũng không thèm quyến rũ cô!
[Ai da, mặt mũi gã này khó coi thật. Không biết chủ nhân của thân xác này sao lại gả cho hắn nhỉ? Mình thấy chú tài xế Chu còn tốt hơn hắn nhiều.]