Phó Tư Hành: "?"

So anh với một tài xế hơn bốn mươi tuổi?

Phó Tư Hành nghe xong điện thoại, không thèm để ý đến Ôn Sương nữa.

Ôn Sương thấy vậy, khoanh tay trước ngực, cũng không thèm quan tâm đến anh.

Cô chớp mắt, nhìn về phía tài xế đang lái xe.

[Ặc, chú Chu này còn đoản mệnh hơn cả cái tên bên cạnh mình. Ừm, chú ấy còn có tướng bị cắm sừng nữa.]

Phó Tư Hành: “...”

Cô có thể im miệng được không?

Không, hình như cô không nói gì, những gì anh nghe được đều là tiếng lòng của cô.

Cô có bị bệnh không, sao cứ thấy ai là lại nói người ta đoản mệnh vậy?

“Chú Chu, cái đồ chú đang đeo trên tay có thể tặng cho tôi không, tôi có thể xem cho chú một quẻ miễn phí.”

Phó Tư Hành giơ ngón tay dài lên day day thái dương: "Ôn Sương, cô đủ chưa?”

Ôn Sương lườm Phó Tư Hành một cái: "Im miệng, bà cô đây có nói chuyện với anh đâu.”

Chú Chu không muốn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân cãi nhau, ông vội vàng tháo chiếc vòng buộc tóc trên tay ra đưa cho Ôn Sương: "Thiếu phu nhân, vòng buộc tóc này là của con gái tôi, tôi tặng cô, không cần xem bói cho tôi đâu.”

Ông chưa bao giờ nghe nói thiếu phu nhân còn biết xem bói.

Ông chỉ nghe nói thiếu phu nhân vô học, thô lỗ cục cằn, rất không được lòng người Ôn gia và Phó gia.

Ôn Sương cầm lấy chiếc vòng, buộc lại mái tóc dài bù xù của mình, cô cười tươi rói nói: "Tôi không nhận đồ của người khác không công đâu. Chú Chu, tướng phúc thuyền khẩu của chú, khóe miệng trễ xuống, mệnh khắc cha mẹ, mười mấy tuổi là cha mẹ đã qua đời rồi phải không.”

Chú Chu kinh hãi.

Chuyện riêng của ông, chưa bao giờ nói với gia đình ông chủ, sao thiếu phu nhân lại biết được?

Cô ấy thật sự biết xem tướng?

Ôn Sương tiếp tục: “Thiên đình của chú ảm đạm, sơn căn lõm, chủ về vận thế không tốt, tình cảm dễ bị phản bội. Chú kết hôn năm 34 tuổi, con gái năm nay tám tuổi đúng không?”

Chú Chu gật đầu: "Đúng vậy.”

“Con gái chú không phải con ruột.”

Kít––

Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng kêu chói tai.

“Thiếu phu nhân, chuyện này không thể nào!” Chú Chu mặt mày tái mét nói.Lúc nãy ông còn tưởng thiếu phu nhân biết chút thuật xem tướng, giờ thì ông chỉ thấy cô ấy nói năng quá hoang đường.

Tình cảm vợ chồng ông rất tốt, vợ ông là bà nội trợ toàn thời gian, ngoài việc đi chợ, đưa đón con đi học, hầu như không giao tiếp với bên ngoài.

Sao bà ấy có thể ngoại tình được chứ?

Phó Tư Hành cũng cảm thấy Ôn Sương đang nói nhảm.

“Tôi đã gặp vợ chú Chu, là một người phụ nữ rất thật thà, phúc hậu. Sao cô có thể đặt điều vu khống cho dì ấy? Ôn Sương, trước đây cô chỉ làm mình làm mẩy, giờ cô còn quá đáng hơn, vừa làm mình làm mẩy vừa hư hỏng!”

Ôn Sương thấy chú Chu và Phó Tư Hành nghi ngờ khả năng của mình, trong lòng cô vừa xấu hổ vừa tức giận.

Trước kia ở thế giới của cô, chưa từng có ai dám nghi ngờ cô như vậy!

Hu hu, cô muốn quay về quá.

[Mình tốt bụng giúp hai cái tên đoản mệnh này, vậy mà hai người họ lại hùa vào nghi ngờ mình, tức chết đi được.]

[Tiếc là bây giờ mình không có linh lực và bùa chú, nếu không mình nhất định phải cho họ nếm thử mùi vị của thiên lôi phù.]

Ôn Sương nhìn về phía trước xe, theo Thiên Nhãn của cô, đi thêm 500 mét nữa, rẽ một cái là đến cây cầu sắp sập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play