Theo tiếng nói của Phó Tư Hành, thang máy đột nhiên phát ra một tiếng “loảng xoảng” rồi lao thẳng xuống.

Người phụ nữ phía sau không những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn.

[Bà cô đây là thiên tài huyền học, trời không sợ, đất không sợ, yêu ma quỷ quái cứ việc ra đây!]

Phó Tư Hành cảm thấy mình sắp bị người phụ nữ này ôm đến nghẹt thở.

“Ôn Sương, cô muốn chết phải không?”

Ôn Sương cảm nhận được hơi thở nặng nề của người đàn ông, ngón tay cô từ bụng anh lướt lên ngực, dựa vào kiến thức y học đã học ở Linh Nguyệt Cốc, cô nhanh chóng bấm vào các huyệt đạo trên người anh.

“Chồng ơi, anh thấy dễ chịu hơn chút nào không?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Những người khác trong thang máy lại lần nữa nhìn hai người họ với ánh mắt kỳ quặc.

Thật là suy đồi đạo đức mà.

Giữa chốn công cộng, đúng là không coi ai ra gì.

Phó Tư Hành cảm thấy sau khi được Ôn Sương bấm vào vài huyệt đạo, cảm giác nóng nảy khó chịu đã tiêu tan đi một chút.
Nhưng cô ôm chặt lấy anh, cơ thể dán sát vào người anh, lại khiến anh nảy sinh một ham muốn chưa từng có đối với cô.

[Bà cô đây không sợ, không sợ, chẳng phải chỉ là một cái hộp kim loại thôi sao, cùng lắm thì mình bổ nó ra!]

Phó Tư Hành vừa định đưa tay gỡ đôi tay đang ôm chặt trước ngực mình của người phụ nữ ra, anh bỗng phát hiện cơ thể cô đang khẽ run.

Cô đang sợ hãi?

Đi thang máy thôi cũng sợ?

Cô thật sự bị đập hỏng đầu rồi sao?

May mà không lâu sau, thang máy đã đến tầng một.

Cửa thang máy vừa mở, Phó Tư Hành liền gỡ tay Ôn Sương ra, sải bước đi về phía trước.

Ôn Sương thấy Phó Tư Hành rời đi, cô không còn tâm trí tò mò về cái hộp kim loại nữa, vội vàng đi theo.

Tài xế Chu đã đỗ chiếc Bentley màu đen ở cổng khách sạn.

Phó Tư Hành kéo cửa xe lên xe, giọng anh khàn khàn nói với chú Chu: "Lái xe nhanh lên!”

Anh không muốn ở cùng Ôn Sương, người có vấn đề về đầu óc, thêm một giây nào nữa.

Ôn Sương đuổi tới cổng khách sạn thì thấy Phó Tư Hành đã lên xe. Cô mở to mắt tò mò nhìn "vật" còn kỳ lạ hơn này.

[Ủa? Đây là xe ngựa bốn bánh sao?]

Cô bắt chước cách mở cửa xe của Phó Tư Hành, muốn mở cửa xe ra.

Nhưng cô thử rất nhiều lần mà không thành công.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn còn ở ngoài...”

Phó Tư Hành ngắt lời chú Chu: "Lái xe ngay!”

Ôn Sương thấy xe khởi động, trong mắt cô lóe lên vẻ nghi hoặc.

[Xe ngựa này không cần ngựa kéo mà có thể tự chạy, lạ thật.]

Thấy xe sắp đi xa, Ôn Sương nhanh chóng đuổi theo.

Dáng người cô uyển chuyển, nhẹ nhàng, tốc độ chạy cực nhanh, vạt áo bay phấp phới trong gió.

Tài xế Chu nhìn qua gương chiếu hậu thấy Ôn Sương đang đuổi theo, ông kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rơi ra: "Thiếu gia, thiếu phu nhân biến thành Usain Bolt phiên bản nữ rồi!”

Phó Tư Hành nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn, anh cũng bị tốc độ như điện xẹt của Ôn Sương làm cho kinh ngạc. Thấy Ôn Sương bất chấp an toàn giao thông, định đuổi theo xe vào con đường đông như nước chảy, Phó Tư Hành lập tức ra lệnh cho chú Chu dừng xe.

“Ôn Sương, cô điên rồi à?”

Ôn Sương thấy xe dừng lại, cô cúi người thở hổn hển.

[Mệt chết đi được, linh khí ở thế giới này loãng quá, không có linh khí bổ sung, mình chạy còn không lại xe ngựa nữa.]
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play