Của hồi môn?

Cô nghĩ hay thật.

Cô là đứa con gái không được cưng chiều nhất Ôn gia, bị nuôi ở nông thôn, tính tình thì làm trời làm đất, thô lỗ cục cằn. Ôn gia chê cô làm họ mất mặt, rõ ràng không ưa cô. Sau khi gả vào Phó gia, họ chưa từng liên lạc với cô.

“Cô không có của hồi môn, nhưng chỉ cần cô không quấy rầy tôi nữa, tôi có thể bồi thường cho cô một khoản xứng đáng.”

Ôn Sương giơ một ngón tay lên: "Ít nhất phải bồi thường con số này.”

“Một trăm triệu?” Người phụ nữ này đúng là dám sư tử ngoạm.

Trong mắt Phó Tư Hành lóe lên vẻ chán ghét, sắc mặt càng thêm lạnh lùng sắc bén: "Được, một trăm triệu thì một trăm triệu, chỉ cần sau này cô tránh xa tôi ra!”

Mắt Ôn Sương sáng lên.

[Woa woa woa~ Mình nói là một trăm lạng bạc trắng, hắn lại cho mình một trăm triệu? Tuy không biết một trăm triệu của thế kỷ 21 là bao nhiêu, nhưng nghe có vẻ siêu nhiều. Không tệ, không tệ, ly hôn xong là có thể phất lên ngay, đúng là quá hời. Ly hôn xong mình có thể đi tìm một người chồng trẻ hơn, đẹp trai hơn.]

[Có thể cắt đứt quan hệ với lão già mặt mày cau có này thật là quá tốt!]

Phó Tư Hành: “...”

Anh mới 26 tuổi, chỉ lớn hơn cô năm tuổi, sao lại thành lão già rồi?

Đầu cô bị đập hỏng rồi à?

Mà khoan, ý của cô khi giơ một ngón tay không phải là muốn một trăm triệu?

Trong người Phó Tư Hành càng lúc càng nóng, anh không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, anh xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Ôn Sương thấy anh rời đi, vội vàng đi theo.

“Cút ngay, đừng đi theo tôi!”

Ôn Sương trực tiếp nhấc chân dài, đá vào mông người đàn ông một cái.

[Nếu không phải vì một trăm triệu, bà cô đây rảnh rỗi lắm hay sao mà đi theo anh ra ngoài?]

[Chờ anh gặp chuyện thành đồ bỏ đi rồi, một trăm triệu của tôi chắc cũng bay theo mây khói!]

( Mèo edit: Mèo để nữ chính xưng hô hiện đại luôn nha, lúc đầu để cổ đại là để mọi người đọc biết nữ chính xuyên từ cổ đại đến, chưa tiếp nhận ký ức nguyên chủ nên vẫn xưng hô cổ đại, khi biết mình ở thế kỷ 21 thì mèo sẽ để xưng hô hiện đại cho thống nhất nha.)

Phó Tư Hành bị Ôn Sương đá một cái, lảo đảo về phía trước vài bước, suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Anh quay đầu lại lườm Ôn Sương đang khoanh tay trước ngực, răng hàm gần như sắp nghiến nát.

Nếu không phải anh đang trúng thuốc, toàn thân nóng nảy vô lực, anh nhất định sẽ xử, lý, cô!

Phó Tư Hành đưa tay, bấm nút thang máy.

Một lát sau, cửa thang máy mở ra, anh bước vào.

Ôn Sương nhìn cái hộp kim loại kỳ lạ này, cô hoàn toàn không biết nó là thứ gì, thấy Phó Tư Hành đi vào, cô cũng mù quáng đi theo.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, sau một tiếng rung nhẹ, thang máy bắt đầu đi xuống.

Ôn Sương kinh ngạc.

[Đây là cái quái gì vậy, chẳng lẽ là thuật cưỡi mây đạp gió?]

Cô bất giác đưa hai tay ra, ôm chầm lấy người đàn ông đang đứng trước mặt.

Trong lúc hoảng loạn, ngón tay cô chạm phải cơ bụng bên hông của anh.

Mấy người khác trong thang máy đều đổ dồn ánh mắt về phía Ôn Sương và Phó Tư Hành.

Phó Tư Hành cảm thấy thể diện cả đời mình đều bị người phụ nữ này ném sạch.

Giọng anh lạnh như băng: "Buông... tay... ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play