Mẹ Phó biết Ôn Sương trước kia đáng thương, bị Ôn gia bỏ rơi nuôi ở quê, sau khi cô gả vào Phó gia, bà đã thật lòng thương yêu cô.
Nhưng cô không những không biết ơn, trân trọng, ngược lại còn trộm trang sức của bà mang đi bán.
Ôn Sương nhìn mẹ Phó, trong mắt lộ vẻ đồng tình.
[Rất có khí chất của bà chủ nhà giàu, chỉ tiếc một năm sau sẽ phát hiện bị ung thư thực quản, phát hiện ra chưa đầy nửa năm, người đã không còn.]
Mẹ Phó: “...”
Vừa trù xong con trai thứ ba, lại đến lượt trù bà sao?
Nhưng vừa rồi, bà nhìn rất kỹ, hình như Ôn Sương không hề mở miệng!
Vậy là cô đang trù bà trong lòng?
Bà có thể nghe được tiếng lòng của Ôn Sương?
Cha Phó và mẹ Phó là cặp vợ chồng ân ái, thấy vợ bị Ôn Sương trù ẻo như vậy, trên khuôn mặt vốn hiền từ của ông không khỏi lộ ra vẻ tức giận: "Ôn Sương, con đừng có quá đáng!”
Ôn Sương nhìn cha Phó chững chạc, nho nhã, đầy chính khí, trong mắt cô càng thêm đồng tình.
[Sau khi vợ mất, đau buồn khôn xiết. Ngày tang lễ, cô em vợ trang điểm thành dáng vẻ của vợ, bỏ thuốc rồi trèo lên giường ông. Ông tưởng cô em vợ là vợ mình, sau đó bị mấy đứa con bắt gian tại giường, một đời thanh danh mất sạch, cuối cùng phải sống vạ vật gầm cầu.]
[Cuối cùng còn––]
Cha Phó: "???"
Trù xong con trai thứ ba, vợ ông, giờ lại đến lượt ông?
Cuối cùng ông bị làm sao?
Có thể nói hết một lần kết cục của ông được không?
Chẳng lẽ, sống vạ vật gầm cầu còn chưa đủ thảm sao?
Trong phòng bệnh, nhất thời im phăng phắc.
Ôn Sương thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, cô sờ sờ mũi, trong lòng dấy lên nghi hoặc.
[Cả nhà này sao cứ nhìn chằm chằm mình vậy?]
[Số phận còn thảm hơn cả nhân vật phụ của họ đâu phải do mình gây ra!]
[Chắc là họ bị người ta hạ chú rồi. Tiếc là, linh lực của mình bây giờ không đủ, tạm thời không nhìn ra được ai đứng sau giật dây vận mệnh bi thảm của cả nhà này.]
Ôn Sương nói có đầu có đuôi, hơn nữa cô lại đang lẩm bẩm trong lòng, người Phó gia sắc mặt khác nhau, trong lòng đều hoảng sợ.
Mẹ Phó nghĩ đến một năm sau mình sẽ phát hiện ung thư thực quản, em gái còn định trèo lên giường chồng mình vào ngày bà được chôn cất, bà lập tức quét ánh mắt lạnh lẽo về phía cha Phó.
Cha Phó bị mẹ Phó lườm một cái, da đầu tê dại.
Chẳng lẽ, vợ ông cũng có thể nghe được tiếng lòng của con dâu?
Cha Phó chưa kịp nói gì, phần thịt mềm bên hông đã bị mẹ Phó nhéo một cái.
Cha Phó đau đến hít một hơi: "Bà xã, đừng nhéo, đau đau đau––”
Mẹ Phó trực tiếp kéo cha Phó ra khỏi phòng bệnh: "Ông già chết tiệt, không phải ông nói đời này kiếp này tam sinh tam kiếp đều chỉ yêu một mình tôi sao, tôi sinh cho ông sáu đứa con, ông lại vào ngày chôn cất tôi đi lăn giường với em gái tôi, ông già này đến cả mặt mũi cũng không cần nữa phải không?”
Trán cha Phó túa mồ hôi lạnh: "Bà xã, em không thể nghe lời một phía của Ôn Sương được. Nó là một đứa nhà quê, làm sao biết được chuyện tương lai? Hơn nữa, em gái em và chồng nó tình cảm vợ chồng ân ái, sao nó có thể giả thành dáng vẻ của em để trèo lên giường anh được, chắc chắn là Ôn Sương nói nhảm!”
Mẹ Phó tỉnh táo lại, bà suy nghĩ rồi gật đầu.
Cũng đúng, con bé nhà quê Ôn Sương biết cái gì, chắc chắn là nó nói nhảm.