Cha mẹ Phó lại đi vào phòng bệnh, vừa bước vào lại nghe thấy tiếng lòng của Ôn Sương:
[Nếu không phải trong vòng một năm không thể ly hôn với tên chồng đoản mệnh này, mấy chuyện xui xẻo của nhà này mình thật sự không muốn quản.]
[Nhưng thôi cũng coi như là tích công đức, bắt đầu từ ai trước đây nhỉ, ờ, cứ bắt đầu từ cậu ba Phó gia chết sớm nhất đi!]
Phó Tinh Chu: “...”
Cậu ba chết sớm nhất, là chỉ anh? Chết tiệt! Chết tiệt!
Phó Tinh Chu muốn đấm nát đầu Ôn Sương.
Anh đắc tội gì với cô mà cô lại trù ẻo anh ác độc như vậy?
Cô ở nhà chụp trộm ảnh bán thân của anh, trộm quần áo của anh bán cho fan cuồng, cô còn có lý à?
Phó Tinh Chu muốn tìm Ôn Sương lý luận, nhưng vừa rồi cô không hề mở miệng, anh cũng không tiện nói ra chuyện mình có thể nghe được tiếng lòng của cô.
Được, được lắm!
Anh muốn xem, cô rốt cuộc có thể giở trò gì.
“Em ba, gần đây có phải em đang hẹn hò không?”
Lời của Ôn Sương vừa dứt, những người khác trong phòng bệnh đều đổ dồn ánh mắt về phía Phó Tinh Chu.
Phó Tinh Chu đột nhiên giật mình.
Những người khác đều nghĩ Ôn Sương đang nói nhảm.
Phó Tinh Chu là thực tập sinh nổi tiếng nhất trong chương trình Thần Tượng 101, hiện đang ở thời kỳ đỉnh cao, không thể nào hẹn hò được.
Thần tượng hẹn hò, tương đương với tự hủy hoại sự nghiệp.
Phó Tinh Chu như bị giẫm phải đuôi mèo, anh lập tức xù lông: "Ôn Sương, cô đừng có vu khống tôi!”
Phó Tư Hành nhíu mày nhìn Ôn Sương: "Đời tư của em ba, sạch hơn cả giấy trắng.”
Cha mẹ Phó: Đúng đúng đúng, con trai thứ ba của họ, trong sạch đến mức muỗi cái cũng không thèm đốt.
Chú Chu không nhịn được xen vào: "Thiếu phu nhân thật sự biết xem tướng đoán mệnh. Tối qua cô ấy tính ra vợ tôi ngoại tình với lão Vương nhà bên, con gái tôi không phải con ruột. Tôi về nhà thật sự bắt được quả tang, hai người họ cũng thừa nhận con gái không phải của tôi.”
Cha mẹ Phó: "???"
Không thể nào, Ôn Sương rốt cuộc biết xem tướng đoán mệnh từ khi nào?
Nếu cô thật sự biết những thứ đó, chẳng phải sau này họ sẽ ngày càng thảm hơn sao?
“Chị, anh rể, đừng nghe Ôn Sương nói nhảm. Em đã nói từ lâu rồi, cưới Ôn Sương vào nhà, tương đương với rước một ngôi sao chổi vào cửa.” Hà Uyển Bình vẻ mặt khinh thường nói.
[Bà mẹ chồng xinh đẹp đoan trang của tôi, chắc không biết đứa em gái của bà vẫn luôn ghen tị với bà, còn thèm muốn chồng bà đâu nhỉ? Bà bị ung thư thực quản, chính là vì đứa em gái này toàn nấu cho bà những món ăn nóng và tương khắc, khiến cơ thể bà từ từ suy sụp.]
[Chuyện này mà đặt ở thời đại của chúng ta, thật sự có thể so với một vở cung tâm kế.]
Mẹ Phó đột ngột quay người nhìn Hà Uyển Bình.
Hà Uyển Bình bị ánh mắt của mẹ Phó nhìn đến tê dại da đầu: "Chị, chị sao vậy?”
Mẹ Phó tỉnh táo lại, bà lắc đầu lia lịa.
Lời của Ôn Sương không nhất định là thật, Uyển Bình là em gái ruột của bà, sao có thể đối xử với bà như vậy? Mà khoan, vừa rồi Ôn Sương hình như khen bà đoan trang xinh đẹp mà!
Không tệ, coi như cô có mắt nhìn.
“Ôn Sương, cô dựa vào đâu mà nói tôi hẹn hò, tin tôi kiện cô tội phỉ báng không?” Phó Tinh Chu tức giận trừng mắt nhìn Ôn Sương.
Ôn Sương cười như không cười: "Nói hay không, trong lòng cậu không rõ sao?”
[Cứ phải để ôi điểm mặt chỉ tên à?]
[Cậu ta chắc còn chưa biết, đối tượng hẹn hò của cậu ta là một––]
Lời trong lòng Ôn Sương chưa nói hết, những người trong phòng bệnh có thể nghe được tiếng lòng của cô đều như kiến bò trong lòng.
Đối tượng hẹn hò của Phó Tinh Chu là cái gì, cô nói hết một lần đi chứ!
Phó Tinh Chu nhìn vẻ mặt chắc nịch của Ôn Sương, đôi mắt đào hoa của anh lóe lên vẻ chột dạ.