Tử Ngạc đỡ khung cửa, chầm chậm ngã ngồi trên mặt đất: “Ngọc Trâm…”
Dụ lão thở dài một tiếng, hỏi Tiêu Viễn Chí: “Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại vào vương phủ?”
Tiêu Viễn Chí nản lòng trả lời: “Ta là đại phu của Xuân Về Y Đường, Vương gia muốn tìm người giải độc, đem tất cả đại phu nổi tiếng trong thành đều bắt… mời tới. Ta vốn đã định cùng người nhà ra khỏi thành, đến cửa thành bị người nhận ra, liền bị đưa vào vương phủ.”
“Giải độc?”
“Đúng vậy, người trong thành đều điên rồi, nhưng…” Tiêu Viễn Chí mặt đưa đám: “Kia căn bản không phải trúng độc a.”
Tiêu Viễn Chí nghe xong lời Tiền Húc Dương, trong lòng bán tín bán nghi, hơn nữa Tiêu lão đại phu bên cạnh còn thổi râu trừng mắt, liền mặc vào áo tơi. Nhìn theo người nhà ra khỏi thành, hắn ủ rũ cụp đuôi vào vương phủ. Lúc hắn đến, rất nhiều đại phu vây quanh một người đang hôn mê. Hắn mặc áo tơi, dáng vẻ cổ quái, các đại phu quen biết kinh ngạc không thôi.
Tình trạng này, Tiêu Viễn Chí đành phải xấu hổ trốn sang một bên, tránh xa ánh mắt của các đại phu, cũng không đi xem vị bệnh nhân kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT