Chiếc xe ngựa kia được người vén màn xe lên, Dụ lão kinh ngạc nhìn Trương Thanh Nghiên: “Đại tiên?”
Trương Thanh Nghiên gật đầu ý bảo, có chút vui mừng: Ít nhất có một người nhận biết và tin tưởng nàng, hẳn là không cần bị bắt đi ngồi tù đâu nhỉ?
Dụ lão vội xuống xe ngựa, Kim giáo úy lúc trước còn đầy vẻ quan uy cũng theo xuống ngựa, cung kính đứng sau ông nửa bước.
Trương Thanh Nghiên nhìn về phía sau Dụ lão: “Ngươi không tìm hòa thượng đạo sĩ tới sao?”
Dụ lão thở dài: “Lão phu nghĩ đại tiên còn vô lực phá giải tai ách trên người quận chúa, thì ở Lợi Châu phủ này không tìm được kỳ nhân dị sĩ nào khác có thể giải được ván này.”
Lợi Châu phủ từ xưa đến nay đã xây dựng không ít chùa, đạo quán, hương khói nghi ngút, tăng nhân, đạo sĩ đức cao vọng trọng nhiều như sao. Sau này Lợi Thân Vương đến đây, đối với chùa đạo quán không giả sắc thái, đối với phong thủy sư phụ, âm dương sư phụ càng căm thù đến tận xương tủy, những người này liền dần dần nhạt nhòa khỏi tầm nhìn của mọi người, ngược lại đi sang Hoài Châu hoặc các địa phương khác. Vài tòa chùa, đạo quán còn lại trong đại điện ngay cả ống thẻ cũng không đặt một cái.
Dụ lão hơi suy tư, liền biết ở đây cầu thần hỏi quẻ không có nhiều tác dụng. Nghĩ đến lời Trương Thanh Nghiên nói về huyết quang tai ương, liền sai người thúc ngựa, đi Lợi Châu phủ mượn phủ binh lại đây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT