Mọi chuyện xảy ra thật sự quá đột ngột.

Cố Bình Sinh nghĩ rằng do ánh sáng không đủ khiến mình hoa mắt.

Hoặc có lẽ tóc rơi lòa xòa trước mắt, khiến tầm nhìn bị mờ đi, dẫn đến việc nhìn thấy một ảo ảnh không thật.

Cố Bình Sinh vốn không phải kiểu người hay tò mò, càng không vượt quá giới hạn. Trong các loại hình giải trí, anh gần như không có hứng thú.

Nhưng đối với những thứ vượt ngoài hiểu biết, anh lại có một loại ham muốn truy tìm đến cố chấp.

Cho nên, khi thấy không rõ, anh liền muốn lại gần để nhìn cho rõ.

Triệu Đức Vinh cũng ý thức được rằng bản thân vừa mới mất khống chế.

Nhưng thì đã sao? Chẳng lẽ là ông muốn như vậy ư?

Ban đầu còn định giả vờ hồ đồ cho qua, nhưng vết thương dữ tợn trên cánh tay Cố Bình Sinh như một bàn tay vô hình, tát thẳng vào mặt ông ta. Nó bắt ông tỉnh táo lại để hiểu rõ thế nào là cách biệt âm dương, thế nào là không còn thuộc về cõi người.

Áp lực đè nén suốt mấy ngày liền, xen lẫn tuyệt vọng cùng cực, rốt cuộc cũng khiến lý trí của Triệu Đức Vinh hoàn toàn đứt đoạn.

Mang theo thứ tâm lý trả thù mà đến chính mình cũng thấy ghê tởm, ông ta bất ngờ lộ ra chân tướng của bản thân trước một kẻ vô tội từ bên ngoài tới ... một thầy giáo.

Thế nhưng ông ta không ngờ, Cố Bình Sinh không những không bị dọa sợ bởi gương mặt kinh hoàng kia, mà còn… từng bước, từng bước đi đến gần.

“Triệu thúc, mặt chú hình như… có cái gì đó.”

Đôi mắt kia, dịu dàng sáng lấp lánh, như thể đang… chờ mong?

Cố Bình Sinh đang chờ mong sao?

Có vẻ là thật.

Nét mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, bước đi lại giống như một chủ nhân thư thả dạo bước trong sân vườn vắng lặng. Ánh mắt chứa đựng sự chuyên chú sâu sắc, không mang theo bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chỉ có hứng thú và nghiên cứu.

Triệu Đức Vinh đột nhiên cảm thấy một loại sợ hãi kỳ quái và vô lý trào lên trong lòng.

Cố Bình Sinh bước một bước, ông ta lui một bước. Anh lại tiến lên, ông ta lại lui về sau.

Thế nhưng Cố Bình Sinh vẫn không nhanh không chậm, bởi anh đã thấy ... sau lưng Triệu Đức Vinh là bức tường.

Cuối cùng, lưng của Triệu Đức Vinh cũng chạm đến tường, đúng như dự tính của Cố Bình Sinh. Không còn đường lui.

Gương mặt khô vàng kia hơi run rẩy, đồng tử đục ngầu chấn động, phản chiếu hình ảnh một bàn tay khớp xương rõ ràng đang duỗi tới gần.

....Chủ nhân khu vườn cuối cùng cũng kết thúc chuyến dạo chơi, đầu ngón tay thon dài nhẹ lướt qua lớp hoa cỏ trong vườn, hướng về đóa hoa vừa ý nhất mà hái đi.

Thời gian như bị kéo giãn đến vô hạn. Dài đến nỗi Triệu Đức Vinh suýt nữa tưởng mình đã chết thêm một lần nữa.

Cho đến khi, bên tai ông ta vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Cố Bình Sinh:

“Không có à?”

Không sờ thấy gì trên gương mặt đối phương, Cố Bình Sinh nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, vẻ hứng thú trong mắt lập tức biến mất.

Anh nhíu mày, lẩm bẩm đầy nghi hoặc: “Hóa ra… thật sự là tôi nhìn nhầm?”

Triệu Đức Vinh: “……”

Ông ta .... xác chết không nằm ở đây, cũng chưa từng chủ động phát động bất kỳ ô nhiễm tinh thần nào về phía Cố Bình Sinh.

Thế nên đối phương tất nhiên… không thể chạm vào được huyết ô của quỷ thể.

Ý thức được điểm này, sắc đỏ dần trở về trên gương mặt trắng bệch của Triệu Đức Vinh. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ông ta lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Ông nghiến răng ken két, từng chữ thoát ra khỏi kẽ răng như thể bị ép ra từng tấc một:

“Thầy .... Cố.....”

Cố Bình Sinh lúc này mới như tỉnh ra, ngẩng đầu đối diện với gương mặt đỏ bừng, sùi bọt mép của thôn trưởng.

Nhớ lại những gì mình vừa làm, dù có mặt dày đến mấy, anh cũng không tránh khỏi cảm giác lúng túng.

Đầu óc xoay nhanh như chớp, anhh cố giữ bình tĩnh, lập tức tìm cách chữa cháy:

“Triệu thúc, hành vi lúc nãy của tôi… chắc chắn là có một lời giải thích hợp lý!”

Triệu Đức Vinh chẳng buồn nghe, mắng thẳng một câu thô tục:

“Giải thích cái mả cha nhà ngươi ấy!”

Cố Bình Sinh: “……”

Và thế là… anh lại một lần nữa bị đuổi ra khỏi cửa.

Anh vùng vẫy như sắp chết đuối, định mở miệng níu kéo, nhưng cánh cửa lớn đã đóng sập lại trước mặt. Từ trong nhà vọng ra tiếng gào giận dữ, mang theo uy nghiêm tuổi già mà không hề mất khí thế:

“Kiếp trước tao nợ mày chắc?! Cút!”

“……”

…Thôi được rồi.

Cố Bình Sinh lặng lẽ nhặt ấm thuốc bị rơi lăn lóc dưới đất, cũng mặc kệ bên trong còn ai nghe thấy không, nghiêm túc và chân thành cúi đầu xin lỗi vì hành động thất lễ của mình.

Khoảnh khắc xoay người rời đi, ánh mắt anh trở nên thản nhiên đến cực điểm.

Anh bắt đầu giận chính mình.

Từ sau khi mơ thấy người đàn ông tên là “Hình Dã” kia, anh liền trở nên nghi thần nghi quỷ, rồi dần dần thay đổi một cách vô thức, có những khoảnh khắc… suýt chút nữa tin thật vào chuyện quỷ thần.

Không ổn. Như vậy là sai.

Là một giáo viên, được đào tạo trong môi trường khoa học, khách quan và lý tính, anh phải kiên định tin vào sự lãnh đạo của Đảng, kiên quyết bài trừ những tư tưởng phong kiến mê tín lạc hậu.

Từ giờ trở đi ... anh chính là một người vô thần kiên định, trừ phi có con quỷ nào dám đích thân hiện ra trước mặt hắn mà gõ cửa thì anh mới tin!

……

Ngoài cửa, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, Triệu Đức Vinh vẫn đang dựa lưng vào cửa mới dám từ từ thở ra một hơi thật dài, như thể vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Áp lực đáng sợ vừa rồi khiến cả người ông run rẩy ... cho đến tận bây giờ vẫn còn cảm giác sợ hãi.

Cố Bình Sinh tuyệt đối không phải một giáo viên bình thường.

Triệu Đức Vinh lẩm bẩm: “Rốt cuộc hắn là ai?”

Gió nổi lên từ đâu chẳng biết, vần vũ cuồn cuộn, có vẻ sắp mưa. Cố Bình Sinh vô thức tăng tốc bước chân.

Khi rẽ vào khúc quanh trong con hẻm nhỏ, tầm nhìn trước mắt bỗng nhòe đi, cảnh vật như bị ai bóp méo trong thoáng chốc.

Anh lập tức tháo kính, xoa mắt rồi đeo lại, ngưng thần nhìn kỹ ... vẫn là con đường lát gạch đỏ quen thuộc và mặt đất lầy lội.

Ảo giác sao…

Cố Bình Sinh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục bước vào lối tắt.

Hệ thống nhắc nhở: Người chơi "Vệ Bội Vân" vừa sử dụng kỹ năng cá nhân Ảo Ảnh Cấu Trúc lên nhân vật phó bản "Cố Bình Sinh". Nhân vật phó bản đã rơi vào cảnh tượng hư ảo do người chơi thiết lập. Hiệu quả đang được duy trì. ]

Hôm nay, con đường tắt này bỗng nhiên trở nên kéo dài một cách bất thường.

Theo cảm giác thông thường của Cố Bình Sinh, chỉ cần đi một đoạn ngắn là sẽ thấy được lối rẽ đầu tiên. Thế nhưng bây giờ đã đi gần một nửa quãng đường, phóng mắt nhìn ra phía trước vẫn chỉ là khúc quanh ngoằn ngoèo, hết đoạn này đến đoạn khác.

Cảnh vật vẫn là cảnh vật ngày thường: cành khô bám sát tường, vài thân cây đã được sửa sang, cỏ dại mọc lác đác, vết khắc nguệch ngoạc trên tường do lũ trẻ trong thôn dùng đá rạch lên.

Nhưng… khoảng cách này không đúng.

Một loại cảm giác quái dị như chuông cảnh báo vang lên trong đầu, Cố Bình Sinh lập tức dừng bước.

Trường tiểu học của thôn Đạo Gia, học sinh đều là con em thôn dân, mỗi niên cấp chỉ có ba bốn đứa, nên không thể tách lớp mà phải gộp chung dạy. Sách giáo khoa của các khối khác nhau, dạng đề cũng không giống nhau. Khi giảng bài phải chú ý ai đã học, ai chưa học. Điều đó đặt ra yêu cầu cực cao với trí nhớ và vốn kiến thức của giáo viên.

Ấy vậy mà, từ lúc bắt đầu dạy đến nay, Cố Bình Sinh chưa từng giảng sai một đề nào, dù chỉ là một giáo viên tình nguyện không có tí kinh nghiệm giảng dạy nào.

Chỉ một điều đó thôi cũng đủ cho thấy .... anh không phải người bình thường.

Rất nhiều chuyện, với người khác chỉ là sự trùng hợp nhỏ nhặt, nhưng với Cố Bình Sinh lại giống như những dấu vết bị phóng đại vô hạn. Dù không tin vào mắt mình, anh cũng sẽ không nghi ngờ trực giác nghề nghiệp của bản thân.

Sau ba nhịp thở trầm ngâm, Cố Bình Sinh quay người trở lại.

Ngày thường anh không cố ý đo đạc chiều dài con đường tắt này, nhưng nay lại đành phải ước lượng. Mỗi bước của anh dài khoảng 73cm, mỗi phút đi khoảng 175 bước. Khi tăng tốc, vận tốc sẽ tăng theo bội số. Theo tính toán, sau 36 giây từ lúc bước vào đường tắt, anh sẽ thấy lối rẽ đầu tiên. Đích đến của anh là rẽ phải ở ngã ba thứ ba.

Mỗi bước chân đạp lên đất đều chắc chắn, mạch lạc, có tiết tấu rõ ràng. Cố Bình Sinh cuối cùng cũng dừng lại tại một điểm mốc quen thuộc mà anh vẫn thường đi qua. Anh đưa tay trái sờ lên lớp gạch nặng nề nơi bức tường, không chút do dự tiến thẳng tới.

Không có gì cản trở.

Cảm giác méo mó không gian quen thuộc lại lướt qua, chỉ trong chớp mắt rồi biến mất. Gió rít qua tai như xuyên thẳng qua con hẻm hẹp, và cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra rõ ràng trước mắt.

Khoảnh khắc đôi chân chạm đất, anh mới thật sự có cảm giác an tâm.

Anh tháo kính, xoa xoa giữa hai chân mày.

Gần đây đôi mắt này rốt cuộc bị gì vậy? Chẳng lẽ là do thức khuya quá độ? Tối nay phải ngủ sớm mới được.

Ở một nơi bí ẩn, ba người đang ẩn nấp trong bóng tối, sắc mặt mỗi người mỗi khác khi chứng kiến NPC phó bảnCố Bình Sinhbất ngờ thoát khỏi sự khống chế kỹ năng và bỏ chạy. Cảm giác giống như có con vịt sắp bị tóm lại tự dưng mọc cánh bay mất.

Trong ba người, người có vẻ khó chịu nhất chính là nữ tu sĩ vừa nhận được hệ thống thông báo kỹ năng bị cắt đứt ... Vệ Bội Vân.

Một gã nam đội mũ lưỡi trai cười mỉa: “Vệ Bội Vân, chẳng lẽ không quyến rũ được đàn ông thì cô liền không biết cách dùng kỹ năng nữa à?”

Lời nói vừa châm chọc vừa chọc đúng chỗ đau khiến Vệ Bội Vân nổi giận đến mức sắc mặt trắng bệch. Trước đó không lâu, cả hai đều nhắm vào cùng một món đạo cụ hiếm do hiệp hội phát thưởng. Cô vốn trông chờ lần này thể hiện thật tốt để lấy lòng Trịnh lão quái, từ đó chiếm quyền ưu tiên sử dụng vật phẩm ... cho nên dĩ nhiên không thể để hắn vượt mặt.

Không buồn đôi co với gã đội mũ, Vệ Bội Vân vội quay đầu, thành khẩn nhìn lão giả đứng sau, tha thiết nói:

“Trịnh lão! Vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn! Xin ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa, chỉ một lần thôi! Tôi cam đoan sẽ không phạm sai lầm nữa!”

Trịnh lão quái sắc mặt u ám, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Đủ rồi! Dùng cái đầu của cô mà suy nghĩ đimột NPC có thể thoát khỏi kỹ năng của cô, cô nghĩ hắn là loại thường dân bình thường sao?”

“Lỡ đâu hắn là Boss, cô tùy tiện đến gần va chạm kích hoạt điều kiện tử vong, cả đội chúng ta chết sạch!”

“Đây là phó bản hàng không cấp S, không phải mấy cái phó bản cấp C trước kia để cô chơi đùa cho vui!”

Thế giới hoang đường được cấu thành bởi vô số phó bản kinh dị lớn nhỏ, những phó bản đó được gọi là "Thế Giới". Những người cận kề cái chết, bộc phát khát vọng sống mãnh liệt, sẽ bị hệ thống lựa chọn và ném vào thế giới hoang đường, trở thành “người chơi”.

Dựa vào kỹ năng cá nhân, chiến lược vượt ải, họ sẽ tích lũy điểm, đổi lấy đạo cụ, vật phẩm ... và tiếp tục giành giật sự sống.

Cái gọi là phó bản hàng không chính là phó bản đột ngột xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước. Phó bản bọn họ bị cuốn vào hiện tại tên là:《 Thoát khỏi thôn Đạo Gia 》, được hệ thống xác định là cấp S ngay khi mới vừa xuất hiện. Cho đến nay, bất kỳ ai bị kéo vào đều không có một ai sống sót rời đi.

Vệ Bội Vânngười sở hữu kỹ năng hiếm loại khống chế tinh thầnvừa ra tay đã được bộ lạc Cuồng Hoan trong Hiệp hội chú ý, tranh giành đưa về.

Ngày thường kỹ năng của cô được đem thử nghiệm với các phó bản C cấp đã bị đồng đội khai phá nhiều lần, có sẵn công lược (hướng dẫn chi tiết), không còn biến số. Kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không.

Giờ phút này, thất bại bất ngờ khiến Vệ Bội Vân vừa xấu hổ vừa hoang mang, trong lòng thấp thỏm bất an, cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… tiếp theo phải làm sao bây giờ?”

Thực chất, việc để Vệ Bội Vân ra tay dùng kỹ năng là một nước đi thử nghiệm của Trịnh lão quái.

Kỹ năng Ảo Ảnh Thế Giới của cô thuộc cấp C+, đối với NPC thường hay Boss ngoài phó bản đều cực kỳ hiếm khi thất bại. Vậy mà… lại sụp hố ở chỗ Cố Bình Sinh.

Thực lực của NPC này đã vượt quá dự đoán của Trịnh lão quái. Nhưng hắn lại không có ý định buông tha manh mối đang tỏa sáng rực rỡ trước mắt kia.

Hắn lạnh giọng ra lệnh: “Hai người chia nhau dò hỏi những thôn dân khác, điều tra xem trong thôn có gì bất thường. Tập trung tìm manh mối quanh khu vực này, trước khi trời tối phải quay về.”

“Còn về NPC kia…”  Trịnh lão quái cười khẩy, trong mắt ánh lên tia u ám hiểm độc: “Cứ chờ xem.”

“Lũ người trong Hiệp hội Trật Tự thì toàn giả nhân giả nghĩa… Hoắc Thiên Phong là loại đặc biệt nhất.”

“Hắn muốn mang theo một tân thủ vừa vào phó bản đã chạm vào điều cấm ... muốn sống dễ thế sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play