Lọ thuốc mỡ mà thôn trưởng đưa không rõ được bào chế từ dược thảo nào, nhưng hiệu quả lại rất rõ rệt. Vừa bôi lên vết thương, cảm giác mát lạnh lan tỏa, cơn đau nóng rát cũng lập tức giảm đi hơn phân nửa.
Cố Bình Sinh nhớ lại dáng vẻ đối phương lúc rời đi, bị chính mình chọc tức không nhẹ, trong lòng lại dâng lên một phần áy náy.
Anh tiện tay nhét ấm sắc thuốc vào túi công văn, sau đó tìm trong danh sách liên lạc một dãy số quen thuộc.
Còn chưa kịp bấm gọi, thì chiếc máy bàn kiểu cũ trong phòng đã đổ chuông, như thể hai người có tâm linh tương thông.
“Đinh linh linh….”
Trên màn hình hiện lên chính là dãy số anh vừa lật tới.
Cố Bình Sinh có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bắt máy:
“Alo? Trương thúc thúc?”
“Rè….rè….”
Loa vang lên tiếng nhiễu điện lạo xạo, làm giọng người trung niên bên kia trở nên khàn đục, méo mó không rõ.
Cố Bình Sinh chăm chú lắng nghe, cố gắng bắt lấy vài từ khóa mấu chốt, đại khái đoán được đối phương đang hỏi gần đây tình hình của anh.
Trên mặt anh bất giác hiện lên nụ cười rõ ràng, dịu dàng:
“Cháu vẫn ổn ạ. Trương thúc, dạo này chú sống thế nào? Lưng còn đau không?”
Đầu dây bên kia là Trương Huân, ngoài bốn mươi tuổi, chưa lập gia đình do hoàn cảnh cá nhân.
Ông là người phụ trách một tổ chức từ thiện, cũng là người đã giúp đỡ Cố Bình Sinh từ những năm trung học đến tận khi thi đại học.
Khi Cố Bình Sinh còn rất nhỏ, mẹ anh đã rời khỏi nhà, từ đó biệt vô âm tín.
Cha thì qua đời sớm, ông bà nội ngoại đều không còn, anh được gửi nhờ nhà chú thím nuôi lớn. Nhưng về sau, khi chú thím sinh con, gánh nặng chi tiêu khiến họ không thể nuôi thêm một miệng ăn, đành gửi Cố Bình Sinh vào viện phúc lợi ở huyện.
Tuy rằng viện phúc lợi có thực hiện chương trình giáo dục bắt buộc theo kêu gọi quốc gia, nhưng các chi phí học hành vẫn không hề miễn phí.
May mắn thay, Cố Bình Sinh được chọn vào danh sách nhận hỗ trợ học tập, cũng từ đó có Trương Huân giúp đỡ âm thầm nhiều năm.
Đến năm 16 tuổi, khi đạt độ tuổi lao động hợp pháp, Cố Bình Sinh chủ động nộp đơn xin chấm dứt hỗ trợ.
Một mặt làm thuê kiếm sống, một mặt vừa học vừa làm, tiết kiệm từng đồng để chi tiêu.
Cuộc sống tuy chật vật, nhưng vẫn kiên cường bước tiếp mà chưa từng than vãn một lời.
Việc từ bỏ hỗ trợ không khiến mối quan hệ giữa Cố Bình Sinh và Trương Huân trở nên xa cách như người ta vẫn tưởng. Ngược lại, tình cảm giữa hai người ngày càng thân thiết hơn.
Trương Huân luôn tôn trọng lựa chọn của anh, thường xuyên mời anh về nhà ăn cơm, trò chuyện, chỉ dạy cách đối nhân xử thế.
Cố Bình Sinh cũng cảm nhận được sự quan tâm chân thành như người thân từ người đàn ông trung niên này, và dần dần trở nên ỷ lại và tin tưởng ông như một bậc trưởng bối ruột thịt.
Lần này, chính là vì nhận lời đề nghị của Trương Huân mà Cố Bình Sinh mới đến dạy tình nguyện tại trường tiểu học thôn Đạo Gia.
Cuộc gọi hôm nay ngoài hỏi han thường ngày, Trương Huân còn nhờ anh một việc khác:
Sắp tới ông phải ra ngoài vì chuyện quan trọng, không yên tâm để con mèo cưng ở nhà một mình, nên muốn nhờ Cố Bình Sinh chăm sóc giúp chừng một tuần.
Cố Bình Sinh vốn không ghét động vật nhỏ, nhưng lại tò mò sao Trương Huân không gửi mèo cho người quen hay thuê người trông hộ.
Đầu dây bên kia có vẻ đang vội, chỉ giải thích qua loa vài câu, nhưng do tín hiệu quá kém, tiếng nhiễu nặng khiến Cố Bình Sinh cũng không nghe rõ được mấy.
Tranh thủ lúc tín hiệu chưa mất, Cố Bình Sinh hỏi thêm:
“Trương thúc, chú có quen ai làm bác sĩ tâm lý không?”
Sợ đối phương hiểu nhầm, anh nhanh chóng giải thích:
“Không phải cho cháu, là người quen trong thôn, cháu chỉ hỏi giúp thôi.”
Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai giây, rồi giọng nam trung niên khàn khàn lại vang lên:
“Rè… rè… Có… rè… Chú gửi… cho… rè rè…”
Tín hiệu dừng lại ngay sau đó.
Cố Bình Sinh lặng người nghe tiếng rè rè bên tai, khóe môi hơi giật nhẹ.
Anh nhớ rõ lúc mới đến đây, tín hiệu điện thoại đâu có tệ thế này.
Hơn mười phút sau, khi đang soạn bài, điện thoại vang lên tiếng thông báo.
Cố Bình Sinh mở ra xem thì thấy Trương Huân đã gửi qua danh thiếp WeChat của vị bác sĩ tâm lý kia.
Ảnh đại diện là một con mèo đen đang ngáp dài đầy lười biếng.
Cố Bình Sinh nhìn ảnh đại diện con mèo đen đang ngáp dài kia, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ. Nhìn lâu lại thấy dễ thương.
Anh thêm đối phương làm bạn bè, nhưng không thấy phản hồi, liền tiện tay đặt điện thoại sang một bên.
Không biết đã qua bao lâu, bụng bỗng réo lên vì đói.
Trưa nay ngoài hai miếng bánh ngô ra thì anh chưa ăn gì.
Thế là đứng dậy, lấy mấy cái màn thầu mua chung lúc sáng đem hấp lại cho nóng, ăn kèm với dưa muối từng miếng một, mộc mạc nhưng thơm ngọt, ăn đến ngon lành.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Bình Sinh liếc nhìn đồng hồ: đã hơn bảy giờ tối.
Người trong thôn thường không ra khỏi nhà khi trời đã tối, vào giờ này mà còn đến thăm, thật sự khiến anh không nghĩ ra là ai.
Ra mở cửa, quả nhiên là một gương mặt ngoài dự đoán.
Hoắc Thiên Phong, người mà anh mới chỉ gặp thoáng qua vào chiều nay, mỉm cười chào hỏi:
“Chào buổi tối, thầy Cố .”
Dường như liếc thấy trên bàn còn nửa cái màn thầu, Hoắc Thiên Phong lập tức giơ tay, từ sau lưng đưa ra nửa con gà quay, giọng nói vui vẻ:
“Trùng hợp quá, thầy Cố cũng chưa ăn tối à? Vậy thì cùng nhau ăn đi!”
Cố Bình Sinh nhìn chằm chằm vào con gà quay, rồi lại nhìn nụ cười trên gương mặt đối phương.
Thủ đoạn quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Nếu không cho vào nhà, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vào phòng, ánh mắt của Hoắc Thiên Phong nhanh chóng đảo một vòng quanh cách bài trí.
Phòng Cố Bình Sinh rất đơn sơ, chẳng có mấy thứ đáng tiền.
Anh cũng chẳng bận tâm, đi rót một ly nước ấm đưa cho đối phương, còn mình thì cầm ly khác, vừa uống nước vừa lặng lẽ tiếp tục gặm nốt nửa cái màn thầu còn lại.
Khi Hoắc Thiên Phong đưa con gà quay ra mời, Cố Bình Sinh khéo léo từ chối.
Hoắc Thiên Phong nhìn anh với ánh mắt trầm ngâm, rồi nửa đùa nửa thật nói:
“Thầy Cố chẳng lẽ sợ tôi bỏ thuốc trong gà?”
Cố Bình Sinh ung dung nuốt nốt miếng bánh trong miệng, ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén:
“Chỉ là lúc nãy ăn gần xong rồi, giờ không ăn thêm nổi. Hoắc tiên sinh đến tìm tôi… có chuyện gì sao?”
Thấy chút đồ ăn nhỏ chẳng thể khiến Cố Bình Sinh hạ cảnh giác, Hoắc Thiên Phong hơi nhíu mày, đặt đồ sang một bên, chẳng buồn liếc nhìn lại:
“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là muốn hỏi thầy Cố mấy vấn đề thôi.”
“Về chuyện gì?”
“Chiều nay lúc chúng tôi đến, trên đường có nghe thấy một tiếng gầm lớn. Muốn hỏi xem…
Trên núi gần đây có loài mãnh thú nào thường lui tới không?”
Vừa nghe nhắc đến “mãnh thú cỡ lớn”, phản ứng đầu tiên của Cố Bình Sinh là liên tưởng đến vết thương ở chân người kia, nhưng nếu đối phương bị cắn bên ngoài thôn thì thời gian hồi phục lại không hợp lý.
Cố Bình Sinh thành thật đáp:
“Lúc tôi đến đây thì chưa thấy loài thú nào cả, nhưng tôi cũng chưa từng vào sâu trong núi, nên không rõ lắm.”
Hoắc Thiên Phong có vẻ tò mò:
“Thầy Cố đến thôn này từ khi nào vậy?”
Câu hỏi thứ hai bắt đầu đụng đến thông tin cá nhân.
Cố Bình Sinh nhấp một ngụm nước ấm, không trả lời trực tiếp:
“Cũng chưa lâu.”
Dĩ nhiên Hoắc Thiên Phong nghe ra được đối phương không muốn nói nhiều, liền nhếch môi cười:
“Thầy đề phòng tôi vậy sao? Hay là vì tôi trông có vẻ hung dữ quá?”
Cố Bình Sinh khẽ lắc đầu, cũng bật cười:
“Không đâu. Hoắc tiên sinh trông rất hòa nhã, dễ tạo thiện cảm. Chỉ là… trong lòng tôi cũng có một vài thắc mắc.”
“Vậy à?” Hoắc Thiên Phong cười như không cười: “Nếu có gì muốn hỏi, Cố lão sư cứ việc nói thẳng.”
Đối phương đã mở lời như vậy, Cố Bình Sinh cũng không khách sáo nữa, hơi nheo mắt, nói thẳng:
“Tôi muốn biết các người đến đây thực chất là vì chuyện gì. Chắc không phải là du lịch hay đi nghỉ dưỡng đâu nhỉ?”
Người bình thường sẽ không chọn đến nơi hẻo lánh, núi non hoang vu thế này để nghỉ ngơi.
Trước đó, Trần Nhị mặt rỗ cũng nói thẳng họ là người ngoài, càng không giống đến để thư giãn.
Lý do thoái thác bị chặn ngay từ đầu, Hoắc Thiên Phong âm thầm bĩu môi, nhưng trên mặt lại giữ nguyên vẻ chân thành:
“Cũng chẳng thể nói là có mục đích gì. Nếu tôi nói tụi tôi đến đây là ngoài ý muốn, không do bản thân quyết định… thầy Cố có tin không?”
“Dù anh không tin cũng không sao. Cứ yên tâm, đến lúc cần rời đi, bọn tôi sẽ tự động rời khỏi.”
Lời nói vòng vo như hồ ly, nói cũng như không.
Cố Bình Sinh cụp mắt xuống, tiếp tục nhấp nước.
Hoắc Thiên Phong là người thông minh, thấy anh không muốn nói về chuyện riêng, bèn chuyển chủ đề sang phong tục Đạo Gia thôn.
Cố Bình Sinh đối với chuyện này cũng không để tâm quá nhiều. Anh khéo léo tránh nhắc đến các vấn đề liên quan đến thôn dân, đổi câu hỏi lấy câu trả lời, không để bản thân tiết lộ quá nhiều.
Hai người trò chuyện qua lại như vậy.
Từ lời kể của đối phương, Cố Bình Sinh biết được:
Hoắc Thiên Phong từng làm lính đánh thuê, sau đó giải ngũ, hiện sống cùng đứa cháu trai họ Đinh tên Nhất Nhiên, chính là cậu học sinh cấp ba đội mũ choàng hôm trước.
Hai người còn lại là mới quen gần đây trên đường đi:
Người bị gãy chân tên là Đỗ Chí Hoa,
Cô gái mặc áo hoodie tên là Hạ Noãn Noãn.
Một lính đánh thuê, một học sinh cấp ba, một người làm công việc tự do, thêm vào đó là một nữ sinh viên đại học.
Thân phận và nghề nghiệp mỗi người một kiểu, xét theo bề ngoài thì khả năng họ cấu kết làm chuyện xấu gần như bằng không.
Tuy nhiên, những gì họ nói, Cố Bình Sinh chỉ tin một nửa, còn lại giữ thái độ dè chừng.
Anh cũng âm thầm để ý, những câu hỏi của Hoắc Thiên Phong tuy có vẻ tản mạn, nhưng trọng tâm vẫn xoay quanh lễ tế Sơn Thần.
Lễ tế Sơn Thần sẽ diễn ra sau bảy ngày, thời gian cụ thể chưa được thông báo, nhưng theo lệ thường trong thôn, việc thỉnh thần phải làm từ rất sớm: khoảng 3,4 giờ sáng đã bắt đầu chuẩn bị.
Nếu là tế Sơn Thần, thì địa điểm chắc chắn nằm trong núi sâu. Trước đây Trần Nhị mặt rỗ từng tiện miệng nhắc đến với anh: trên đỉnh núi có một ngôi miếu nhỏ do một vị đạo sĩ dựng lên từ xa xưa, và tên Đạo Gia Thôn cũng từ đó mà có.
Còn về mục đích tế lễ, giống như lời thôn trưởng nói hôm nay…
Gần đây trong núi xảy ra vài trận sạt lở, có thể là có người làm chuyện gì không sạch sẽ, khiến Sơn Thần nổi giận, nên bọn họ tổ chức lễ để xin lỗi và cầu bình an.
Trong lúc nghe, Hoắc Thiên Phong như đã nắm được một chút manh mối mình cần, thái độ với Cố Bình Sinh cũng mềm mỏng hơn. Đến khi nghe anh lơ đãng nói một câu, hắn lập tức hứng thú hẳn lên:
“Chuyện không sạch sẽ cụ thể là gì?”
Cố Bình Sinh liếc hắn bằng ánh mắt bất đắc dĩ:
“Mấy chuyện như vậy thì người trong thôn sẽ không bao giờ đi rêu rao với người ngoài.”
Ý ngoài lời: Tôi cũng là người ngoài, sao mà biết?
Hoắc Thiên Phong hiểu ý, gật đầu:
“Cũng đúng.”
Hắn lại tiếp tục hỏi thêm chi tiết về buổi tế lễ:
“Thường thì họ dâng cúng những gì?”
Chuyện này đúng là sở trường của Trần Nhị mặt rỗ, trước kia có nói sơ qua với anh.
Cố Bình Sinh nghĩ một lát rồi đáp:
“Hương, nến, giấy tiền vàng bạc, đồ chay, rượu chay, trái cây, bánh kẹo.”
Hoắc Thiên Phong ra vẻ khá ngạc nhiên:
“Không có thịt sao?”
Cố Bình Sinh đáp:
“Thường thì kiêng dùng thực phẩm nặng mùi, không hẳn kiêng tanh, nhưng trong thôn chỉ nuôi gà vịt thôi. Nếu có muốn ăn thì thỉnh thoảng cúng một ít. Lần này chắc cũng sẽ giết vài con đem dùng.”
Hoắc Thiên Phong: “…” nghe đến có chút ngượng ngùng.
Hỏi xong chuyện về lễ tế Sơn Thần, Hoắc Thiên Phong lại bắt đầu thăm dò những điều kiêng kỵ trong thôn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng nói mãi không dứt, Cố Bình Sinh liền giả vờ vô tình liếc nhìn ra ngoài trời:
“Nói đến kiêng kỵ, thôn trưởng cũng từng dặn người trong thôn không được ra ngoài vào buổi tối, cái đó có tính không?”
Sắc mặt Hoắc Thiên Phong khẽ thay đổi.
Lần này bước vào thế giới phó bản, hệ thống không đưa ra bất kỳ giới hạn hay cảnh báo nào.
Đinh Nhất Nhiên đang ở ngoài tìm thông tin, không rõ giờ này đã quay lại chưa…
“Là ý nói cả đêm đều không được ra ngoài, hay chỉ kiêng vào một khung giờ cụ thể?”
“Hình như là sau 9 giờ tối.”
Cố Bình Sinh đưa điện thoại ra cho hắn xem:
“Giờ mới 8 rưỡi, còn nửa tiếng nữa.”
“Vậy thì, thầy Cố, hẹn lần sau nói chuyện tiếp.”
Hoắc Thiên Phong nói một câu chào từ biệt gọn lỏn, như kiến bị đổ nước sôi, lao ra cửa như bay.
Nhìn bóng dáng hắn chớp mắt đã khuất cuối con đường, Cố Bình Sinh lúc này mới chậm rãi buông tiếng:
“Vì trong thôn không có đèn đường, ban đêm tối om dễ sẩy chân xuống hố.”
Đáng tiếc... hắn không nghe được.
Cố Bình Sinh khẽ lắc đầu, hiểu rằng đối phương rất tin những lời đồn về các điều kiêng kỵ trong thôn, không ngờ lại tin đến mức này.
Dù sao thì thể chất của người kia cũng thật đáng nể, chưa đến ba giây đã không thấy bóng đâu.
Cố Bình Sinh đóng cửa lại, quay về chỗ ngồi, bắt đầu sắp xếp lại những manh mối đã có.
Tuy đối phương không trực tiếp dùng chiêu dụ dỗ hay đe dọa, nhưng cũng không hề có thái độ lo sợ. Cho nên lượng thông tin tiết lộ không nhiều, nhưng cũng chẳng ít.
Ít nhất thì giờ Cố Bình Sinh đã biết:
Tất cả những người "ngoài" đến đây đều có một mục tiêu chung rõ ràng, và tạm thời được xác định là có liên quan đến lễ tế Sơn Thần.
Còn việc Hoắc Thiên Phong không hề tỏ ra sợ hãi, nguồn gốc của sự tự tin ấy là gì, hiện tại Cố Bình Sinh vẫn chưa thể kết luận, nhưng có lẽ có thể làm rõ trong tương lai.
Lúc này, điện thoại vang lên một âm báo tin nhắn, thu hút sự chú ý của anh.
Mở ra xem…là vị bác sĩ tâm lý, giờ đã chủ động liên hệ.
Anh tiện tay đặt biệt danh cho người đó là “Bác sĩ”.
Đối phương có vẻ lấy hình tượng ‘mèo đen’ làm biểu tượng cá nhân, ngay cả sticker gửi cũng là hình mèo đen.
Hình ảnh là một con mèo con quay lưng lại phía màn hình, nhét đầu đầy lông vào trong khuỷu tay ai đó. Một bàn tay khác nắm lấy móng nó, nó lười biếng rên “hừ hừ” phản kháng.
Sau đó hiện lên dòng chữ lớn:
“Khách quan, không cần sợ.”
Cố Bình Sinh: “……”
Vị bác sĩ này… cá tính thật hoạt bát.
Có chút bị "choáng nhẹ", còn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, thì bên kia đã chủ động gửi thêm một tin nhắn:
“Chào bạn, tôi họ Hình, Tổng Giám đốc Trương nhờ tôi liên hệ với bạn.”
Dây thần kinh trí nhớ của Cố Bình Sinh khẽ giật, anh gõ chữ đáp lại:
“Hình Dã?”