Quyển 1: Cuộc sống mới.
Editor: Ascream Nguyễn.
Beta: --
_________________
Chương 3: Sinh Nhân Phù.

「Đồng thời, sau khi vòng sơ tuyển của giải đấu chuyên nghiệp tiền mùa giải kết thúc, các bạn thân mến có thể vào hệ thống hậu trường để bỏ phiếu, lựa chọn những tuyển thủ đã bị loại trong vòng sơ tuyển làm danh sách chờ phục sinh. Những người được chọn có thể tự do chọn đối thủ trong số 65 người đã vào vòng trong, nếu chiến thắng thì được phục sinh và tiến vào vòng tiếp theo; người bị thách đấu dù thua cũng không bị loại.」

「Cuối cùng là phần được mong chờ nhất, quy tắc đấu tổ đội trong giải đấu chuyên nghiệp」

「Ở mùa giải thứ bảy, thành viên đội tuyển trong giải đấu không cần là thành viên cố định, chỉ cần trong vòng bảy ngày nộp danh sách trước trận đấu, thì có thể thay đổi tuyển thủ thi đấu.

Đồng thời, các bạn thân mến, điều kiện tham gia giải đấu sẽ không có yêu cầu nào khác, chỉ cần có đủ tư cách tuyển thủ thẻ bài chuyên nghiệp do liên minh công nhận, là có thể tham gia thi đấu.

Trên đây là quy tắc giải đấu mới đã được công bố, tiếp theo điều mà các bạn thân mến quan tâm thứ hai, thẻ bài mới ra mắt!

Trong mùa giải thứ bảy, chúng tôi lựa chọn 13 bộ bài theo nhóm mới xuất hiện trong quá trình thi đấu mùa sáu, 79 thẻ bài định mệnh, cùng với 10 bộ bài theo nhóm được gửi từ đội sản xuất thẻ bài chính thức của 《Bách Chiến Thành Ca》, tổng cộng có 199 thẻ bài mới được bổ sung vào kho thẻ.

Các bạn thân mến, nếu có bất kỳ thắc mắc nào về cách sở hữu những thẻ bài này, đều có thể hỏi riêng 【Nguyên Ca】.

《Bách Chiến Thành Ca》 – Mùa giải thứ bảy đang chờ bạn đến chiến

Người chơi mạnh nhất, phương thức chiến đấu mới lạ nhất, phương pháp nâng cao tinh thần ngầu nhất – 《Bách Chiến Thành Ca》, bạn xứng đáng có được!」

Hai hệ thống nhân vật ảođược thiết kế thành hình dạng nam nữ tí hon, bàn tay nhỏ của cả hai phối hợp ăn ý để giới thiệu quy tắc mùa giải thứ bảy.

Khi màn hình chuyển động, như có tinh tú lướt qua bầu trời đêm, hình ảnh rực rỡ lóa mắt vô cùng đẹp đẽ. Hiệu ứng chuyển cảnh cũng vô cùng tinh xảo.

Quách Vô Ưu khẽ nói nhỏ, “Nếu là chế độ toàn tức, trải nghiệm chắc sẽ còn tuyệt hơn.”

Phượng Nhất Vĩ gật đầu tỏ ý đã biết.

Hơn nữa, giọng của hai hệ thống kia thật sự rất dễ nghe, đặc biệt là giọng nữ dễ thương ấy, trong thanh âm còn mang theo vẻ nũng nịu như giận dỗi, dù là người không thích chơi game cũng khó mà ghét nổi đoạn giới thiệu quy tắc chưa đến mười phút này.

“Vô Ưu, hoa văn phía sau thẻ bài… là dùng tinh thần lực tạo thành sao?”

Mặt trước của loạt thẻ bài này vô cùng tinh xảo, nhưng điều thật sự khiến Phượng Nhất Vĩ chú ý lại là những hoa văn phía sau của chúng như thể ẩn chứa điều gì đó sâu xa, lại như là những đường nét tùy hứng.

Những đường vân ấy… có vài phần giống với một số huy hiệu của Xích Hoa thời xưa, lại có cảm giác giống hệt nét bút trong quá trình chế tạo bùa chú.

“Hả?” Quách Vô Ưu nghe vậy ngẩn người ra một lúc rồi đáp, “Đúng thế.”

Hình ảnh lễ khai mạc phát công khai dưới dạng chiếu lập thể trong không trung vẫn chưa bị tắt, mà chuyển sang hai hệ thống nhân hóa khác tên là 【Nam Quýt】và【Bắc Chỉ】, cả hai cũng nhỏ nhắn dễ thương và có chất giọng non nớt, tiếp tục giới thiệu chi tiết về loạt thẻ bài mới xuất hiện.

Có những bộ được giới thiệu theo nhóm, cũng có những lá bài được công bố riêng lẻ từng chiếc một.

Quách Vô Ưu đồng thời mở chế độ chia màn hình, bật một giao diện kiểu như tủ trưng bày, cẩn thận nghiên cứu kỹ các thuộc tính cụ thể của những thẻ bài này.

“Phượng ca, anh hứng thú với mấy thẻ bài này à? Có thắc mắc gì cứ hỏi tôi nhé, tôi tuy là một con hàng rác về sức chiến, nhưng là dân nghiền văn bản và nghiên cứu game lâu năm, đảm bảo giải thích cho anh hiểu!”

Phượng Nhất Vĩ khẽ cười, không khách sáo: “Nếu như thẻ bài được tạo ra bằng tinh thần lực, vậy nếu không dùng cái màn hình ảo mà cậu nói… mà là ở chế độ toàn tức, thì người chơi điều khiển thẻ bài bằng cách nào?”

“À cái này… thật ra mà nói thì, bản thân việc chế tác thẻ bài vốn đã được hoàn thành bên trong trò chơi, dưới chế độ thực tế ảo.” Quách Vô Ưu đưa ngón tay ra khua nhẹ, cố gắng tổ chức lời lẽ cho gọn gàng dễ hiểu, “《Bách Chiến Thành Ca》được xem là trò chơi thực tế ảo đầu tiên trong thời đại Tinh lịch có thể kết nối trực tiếp qua Tinh Võng (mạng tinh thần). Trước đó cũng có nhiều game thực tế ảo được tung lên mạng Thiên Võng, nhưng đa phần đều cần phải mua buồng chơi game chuyên dụng mới chơi được.”

“Mỗi hãng sản xuất buồng game lại có hệ thống riêng, không thể kết nối chung.”

“Nhưng trò này thì khác, không cần bất kỳ thiết bị hỗ trợ nào bên ngoài, chỉ cần dùng quang não kết nối vào Tinh Võng là có thể đăng nhập. Đã là tinh thần lực tải thẳng vào chế độ toàn tức, thì dùng tinh thần lực để thao tác cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Phượng Nhất Vĩ nghe xong thì hiểu ra.

Tuy vẫn còn vài thuật ngữ lạ lẫm chưa thể nắm rõ hoàn toàn, nhưng nguyên lý cơ bản thì đã tỏ tường.

“Vậy… hoa văn ở mặt sau của thẻ bài được hình thành thế nào? Tôi thấy chúng hình như không giống nhau hoàn toàn.”

“Cái này à?” Quách Vô Ưu chỉ tay vào một lá bài không rõ tên trên quang màn, lật lại để lộ mặt sau có hoa văn tựa như mây lành hoặc dòng nước chảy, “Những cái khác thì tôi cũng không chắc lắm, nhưng hoa văn màu bạc như thế này là do đội ngũ thiết kế thẻ bài chính thức của 《Bách Chiến Thành Ca》xác nhận và đóng dấu, nên loại hoa văn này là phổ biến nhất trong game.”

“Còn những cái khác… ví dụ như lá bài kia.” Quách Vô Ưu chỉ tay vào tấm thẻ mà 【Nam Quýt】đang giới thiệu chi tiết trên hình chiếu lập thể, “Loại hoa văn như vậy thường là do chính nhà thiết kế thẻ bài để lại, như một dấu ấn độc nhất vô nhị.”

“Nhìn kìa,”

“Ở góc phải bên dưới có một chữ ‘Yến’ mờ mờ đúng không? Lá bài chiến đấu 【Yến Quy Sào】này chắc là nhà thiết kế thẻ bài trong game có tên là【Bắc Yến】làm ra.”

Tạm thời là một kẻ “mù chữ” không đọc nổi ký tự nào, Phượng Nhất Vĩ khẽ nhếch khóe miệng, không đáp lời.

“Các nhà thiết kế thẻ bài đều sẽ để lại dấu hiệu đặc biệt của mình ở mặt sau những lá bài họ thiết kế.”

“Coi như một loại ký hiệu chống hàng giả độc nhất vô nhị!”

“Một số ít dùng hoa văn đặc biệt, còn đa số là tên hoặc một dạng bút hiệu. Những người như 【Bắc Yến】vừa để tên khắc vừa để thêm hoa văn thì khá hiếm.”

Phượng Nhất Vĩ hỏi thêm: “Tại sao vậy? Vì phức tạp hơn à?”

“Có lẽ thế…” Quách Vô Ưu chống tay lên đầu, tỏ vẻ điều đó cũng hợp tình hợp lý, “Khi nhà thiết kế chế tạo thẻ bài thì thường là hoàn thành liền mạch một mạch, thêm vài hoa văn thì nhìn qua không khó, nhưng vì mặt sau là phần hoàn thiện cuối cùng, nên rất dễ hỏng toàn bộ chỉ vì một chi tiết nhỏ.”

“Vì vậy nhiều nhà thiết kế đều không muốn mạo hiểm thử.”

“Ngược lại, cái tên thì đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần được công nhận là nhà thiết kế thẻ bài, sẽ được cấp cho một con dấu riêng, sau khi hoàn thành lá bài thì chỉ cần đóng dấu tên lên là được, hiệu quả giống như dùng tinh thần lực khắc lên vậy.”

“Đương nhiên, những thẻ bài được thiết kế kiểu này khi nộp lên hệ thống hậu trường của trò chơi để xét duyệt, nếu chỉ có tên mà không có hoa văn, thì lúc chính thức chế tác, hệ thống sẽ tự động thêm vào loại hoa văn mặc định của game.”

“Vậy ra… hiệu quả của việc dùng tinh thần lực để khắc và việc đóng dấu tên là như nhau, cũng là do phía chính thức công bố?” Phượng Nhất Vĩ nói đến hai chữ “chính thức” thì hơi ngập ngừng, nhưng vì Quách Vô Ưu nói chuyện quá tự nhiên, nên cũng không nghĩ nhiều.

“Không hẳn, là mấy cao thủ trong diễn đàn game nói vậy thôi. Hai cách làm thẻ bài này, khi dùng trong thực chiến thì chẳng khác nhau gì mấy. Những tuyển thủ tham gia vài mùa giải trước cũng đa phần dùng cách đóng dấu tên ở mặt sau để hoàn thiện thẻ bài. Nên… chắc là hiệu quả giống nhau chăng?” Quách Vô Ưu cũng không rành lắm về tiểu xảo kỹ thuật khi điều khiển thẻ bài, năng lực thực chiến lại càng không có, nên cũng chẳng bận tâm nhiều đến vấn đề này.

Trong lòng cậu cũng hoài nghi, nhưng không có cái gì để phản biện, đành giữ nghi ngờ cho riêng mình.

Giống nhau sao?

Nếu là phù chú thì hai cách này quả thực khác biệt một trời một vực!

Chỉ là... không biết “thẻ bài” và “phù chú” kia, rốt cuộc khác nhau đến mức nào.

“À” Quách Vô Ưu dường như vừa xác nhận điều gì, bất chợt hưng phấn hẳn lên, “Phượng ca, hay là ngày mai anh đi cùng em làm lại một cái quang não đi! Tuy em không có nhiều tiền, chắc chỉ đủ mua loại cấu hình thấp nhất, nhưng chú Cát ở quầy đã liên hệ sẵn rồi, hai ngày nữa là có tuyến vận chuyển bay đến khu vực sao thứ mười ba, em cũng sắp về nhà rồi, không cần giữ nhiều tiền mặt trên người.”

Càng nói Quách Vô Ưu càng thấy đề nghị của mình khả thi, giọng cũng hào hứng hơn hẳn: “Anh không biết đâu, vì vào game muộn mà em bị bạn bè trêu ghẹo không ít. Nhưng cũng nhờ tụi nó cứ lải nhải bên tai mà em tiết kiệm được cả đống công sức. Nếu anh cũng muốn chơi, em cam đoan sẽ chỉ dạy tận tình luôn, một kèm một nhé!”

Phượng Nhất Vĩ không chen nổi vào lời nào, chỉ có thể bật cười nhẹ trước sự líu lo không dứt của thiếu niên kia, đến cả buổi livestream giới thiệu ban đầu mà mình vốn định theo dõi kỹ cũng quên béng mất.

Như chú Cát từng nhận xét đúng là một đứa trẻ thật thà.

Phượng Nhất Vĩ thầm nghĩ.

. . . 

Không biết nên nói là người ngốc có phúc của kẻ ngốc, hay nên cảm khái rằng vì tâm tư đơn giản nên mới vô ưu vô sầu.

Cậu con ngốc nhà địa chủ không chỉ dắt Phượng Nhất Vĩ mua được một chiếc quang não giá cả hợp lý mà còn đưa cậu đi dạo quanh khu vực lân cận.

Tuy vẫn chưa biết đọc bao nhiêu chữ, nhưng mấy ngày qua, ít ra Phượng Nhất Vĩ cũng đã quen thuộc với môi trường xung quanh.

Tất nhiên, vào thời gian rảnh rỗi, Quách Vô Ưu đúng như đã nói, giúp Phượng Nhất Vĩ làm quen với quang não và trò chơi.

Chỉ là, khi vào thực chiến, tổ hợp hai người họ trong mắt người ngoài có phần… kỳ quái.

Người cấp độ cao thì chỉ tay năm ngón nhưng lại không thể trực tiếp thực hiện.

Người cấp độ thấp thì học một lần là hiểu, chỉ là thiếu kiến thức căn bản.

Trong mắt không ít người chơi, thay vì nói cặp đôi này giống lão làng dẫn dắt tân binh, thì nên nói là tân binh nhỏ mang cao thủ đi bay thì hợp lý hơn.

Không ít người chơi sau khi va phải họ trong game đều không ngớt cảm thán: người cấp cao thì vô dụng, còn tiếc là người cấp thấp kia không phải tân thủ do mình dẫn dắt.

Hiển nhiên, tất cả những điều này đều là do Quách Vô Ưu kể lại với Phượng Nhất Vĩ.

Bởi vì nếu khoảng cách đủ gần để có người chơi bật mic, Phượng Nhất Vĩ còn hiểu được.

Còn nếu là tin nhắn từ kênh khu vực thì tạm thời cậu vẫn chưa tiêu hóa nổi.

Hai người không hề hay biết rằng, dù khu tái định cư có cam kết sẽ cố gắng hết mức bảo vệ sự riêng tư của cư dân, nhưng ngay cả trong phòng ở cũng vẫn có thiết bị giám sát tồn tại.

Chỉ là góc quay đã được điều chỉnh lệch đi, không chiếu thẳng vào giường.

Đồng thời, độ phân giải của hình ảnh cũng bị hạn chế ở mức tối đa.

Người chịu trách nhiệm giám sát là chú Cát ở quầy lễ tân.

Vào những lúc không phải ca trực, công việc của chú là thỉnh thoảng liếc nhìn qua các khung hình giám sát được chia nhỏ chi chít trên màn hình.

Lý thuyết thì màn chiếu ảo có thể phóng to vô hạn, nhưng chú Cát đã quen nhìn ở kích cỡ nhỏ, cũng không dễ bị người khác phát hiện ra là đang chú ý vào đâu.

Trong danh sách các đối tượng cần theo dõi đặc biệt, Phượng Nhất Vĩ là một trong số những đối tượng đó.

Sau khi cậu chuyển đến, mấy người cùng tầng có xu hướng tình dục khác biệt, gan lớn hơn trời kia cũng bị liệt vào diện giám sát trọng điểm.

Không nói đến mấy cảnh chướng mắt khác, khi ông quay lại khung hình của Phượng Nhất Vĩ thì không thấy bóng dáng Quách Vô Ưu, hình như cậu ta đang đi rửa mặt.

Còn Phượng Nhất Vĩ thì tùy ý tựa người vào bậu cửa sổ, đôi chân dài thẳng tắp thoải mái đặt lên sàn nhà sạch bóng.

Khác hẳn với Quách Vô Ưu, người lúc thì quay video bầu trời ngoài cửa sổ, lúc lại đắm chìm trong thế giới game để giết thời gian, những lúc không có việc gì, Phượng Nhất Vĩ thường chỉ khẽ cụp mi mắt, rơi vào một trạng thái trầm tư lặng lẽ.

Lúc này, mặt trời đang sắp lặn, mặt kính bên cửa phản chiếu ánh đèn trong phòng cùng ánh chiều hoàng hôn mờ ảo khi ngày và đêm giao nhau, ánh sáng dịu dàng phủ quanh người Phượng Nhất Vĩ, tạo nên một vẻ đẹp khó diễn tả, khiến người ta rung động.

Dù là phòng nào đi chăng nữa, bởi vì vật liệu xây dựng được chọn, hiệu quả cách âm đều không tốt lắm.

Từ phòng bên cạnh truyền đến những âm thanh hỗn loạn, ban đầu là tiếng sột soạt thăm dò, rồi nhanh chóng bùng lên những tiếng động ầm ĩ liên hồi.

Phượng Nhất Vĩ cũng chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái, không làm gì thêm.

Chỉ số nguy hiểm có hy vọng hạ thấp rồi nhỉ… Chú Cát tắt màn hình, âm thầm nghĩ trong lòng.

Không tìm được người thân, không có quá khứ, mắc chứng rối loạn và tổn thương dạng ứng dụng tinh thần lực cấp tính, thêm vào đó là vẻ ngoài như thế này… Vẫn còn là vị thành niên.

Thử xem sao,

Xem bên kia có đồng ý tiếp nhận không, ít nhất thì trong mấy tháng tới, cố gắng giúp cậu ấy đạt được khả năng tự lập.

Chú Cát đặt một chữ ký trôi chảy lên văn bản trên màn hình ảo.

Sau đó nhấn “Xác nhận” và gửi đi.

. . .

Âm thanh sột soạt vụn vặt bên kia vẫn không ngừng.

Người lạc quan như Quách Vô Ưu sau khi bị từ chối lời mời chơi game cũng không lấy đó làm bực, chỉ nói: “Xem thú cưng nhà mình đang làm gì ấy mà, lâu không gặp, nhớ quá trời luôn” v.v.

Trước đây chưa từng rời nhà đi xa, lần này vừa ra ngoài đã coi như chu du khắp mấy đại tinh khu.

Dù giữa chừng có xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng may là người không sao.

Có lẽ sau lưng mỗi người lạc quan đều là một gia đình cởi mở.

Dù biết Quách Vô Ưu tiêu tiền mua quang não cho một người chỉ vừa mới quen được vài ngày, ba mẹ cậu cũng chỉ trêu chọc vài câu cho vui.

Phượng Nhất Vĩ nuốt viên thuốc cuối cùng mà bệnh viện đưa để làm dịu triệu chứng, chờ cảm giác chóng mặt tan đi rồi mới chuẩn bị đi rửa mặt.

Hai người ở tầng mười.

Mặc dù có thang máy, nhưng những người thân thể khỏe mạnh, không đau yếu tật nguyền thì không có đặc quyền mở cửa thang máy.

Đây cũng là một trong những biện pháp ngăn chặn việc chiếm dụng ác ý.

Hôm nay Phượng Nhất Vĩ cùng Quách Vô Ưu đã đi khá nhiều nơi, quãng đường đi bộ cũng không ít.

Quách Vô Ưu trẻ khỏe, leo hết cầu thang một hơi chỉ thở hổn hển vài cái rồi hào hứng đi tắm và ăn cơm, ngược lại, Phượng Nhất Vĩ nhìn ngoài trẻ nhưng thực chất đã là một lão già, giữa chừng đã kiệt sức, mà cơn choáng vì cạn thể lực thì hồi lâu vẫn chưa dịu đi.

Phượng Nhất Vĩ chậm rãi di chuyển vào nhà vệ sinh, tháo kính ra, rửa mặt.

Nhiệt độ nước không cao, nhưng may là lượng nước nhiều.

Ngẩng đầu đối diện với chính mình trong gương, Phượng Nhất Vĩ có thể nhìn rõ mái tóc bị cắt ngắn đến nửa đầu của mình, cùng với khuôn mặt tái nhợt đến mức kỳ lạ, có một loại bệnh trạng khó diễn tả bằng lời.

Phải nói rằng, không chỉ khuôn mặt, mà toàn bộ vùng da lộ ra bên ngoài cơ thể cũng mang một sắc trắng bệnh như vậy.

Người trong gương thoạt nhìn tuổi tác cũng trạc Quách Vô Ưu, chính là dáng vẻ của cậu trước kia.

Người ta thường nói: "Y giả sinh sinh" (người hành nghề y thì gieo mầm sự sống)

Nhưng Phượng Nhất Vĩ không giỏi y thuật, cũng chẳng thông thạo dược lý.

Vì muốn giải bệnh cho thân nhân, cứu lấy thảm họa của Xích Hoa, Phượng Nhất Vĩ đã sáng tạo ra một thứ gọi là 【Sinh Nhân Phù】.

Lấy khí của người sống, tiếp tục mệnh lý của kẻ sắp chết.(?)

Phượng Nhất Vĩ tự nhận, dù các kỹ nghệ và pháp thuật khác của mình trong gia tộc đều có thể xếp vào hàng nổi bật.

Nhưng so với người anh cả, thiếu tộc trưởng trẻ tuổi Phượng Minh Kỳ thì lại kém xa một trời một vực.

Thậm chí có thể nói, hai người căn bản không thể đặt lên bàn cân so sánh!

Tuy nhiên, riêng về lĩnh vực sinh tử và nghiên cứu pháp thuật, Phượng Nhất Vĩ lại là thiên tư trác tuyệt, được xem là nhân tài trăm năm có một của gia tộc.

Việc chế tạo ra 【Sinh Nhân Phù】, một loại bùa chú và pháp thuật có thể bảo tồn linh hồn của con người, không cần đánh thức cũng có thể mượn lấy năng lực của họ, chính là để đến khi gia tộc lâm vào cảnh nguy vong, thì thân xác tàn tạ này vẫn còn có thể cống hiến chút sức lực cuối cùng.

Người có linh lực yếu hơn có thể dựa vào phù này để một mình hoặc phối hợp cùng người khác đánh thức cậu, nhờ đó giúp chế tạo và khắc phù. Chỉ cần nguồn linh lực cung cấp đủ mạnh, thì số lượng và chất lượng các lá phù được làm ra sẽ lấy Phượng Nhất Vĩ lúc sinh thời làm giới hạn tối đa.

Người có linh lực mạnh hơn thậm chí còn có thể kích hoạt linh thức, tự mình sáng chế ra bùa chú mới.

Theo như anh từng tính toán, nó lẽ ra phải là như vậy!

Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho anh lại thức tỉnh tại một thời đại, một nơi hoàn toàn xa lạ.

Chuyện này thực sự rất không bình thường.

Nhìn lại, theo tác dụng của thuốc, nhịp tim dần ổn định, ánh sáng ấm áp mơ hồ chiếu lên, người trong gương với làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng, hàm răng trắng đều.

Dẫu nét mặt không biểu cảm, nhưng phong thái vẫn không hề suy giảm.

Cố gắng thích nghi, sống trong thế giới mới này. 

Từ trước đến giờ, bất kỳ ai mà Phượng Nhất Vĩ gặp dù trực tiếp hay gián tiếp đều đang truyền đạt cho anh một thái độ như vậy.

Trời mới biết, vào khoảnh khắc chiếc quang não cũ kỹ kết nối với thẻ thông tin mà Phượng Nhất Vĩ vẫn giữ bên mình, một loạt tin nhắn liền hiện lên.

Trong đó có đủ các loại lưu ý và lời dặn dò từ phòng y tế của người họ Phàn, kèm theo những nhắc nhở đầy quan tâm.

Cũng có tin nhắn đầy lo lắng từ một viên cảnh sát đã lén để lại trong phong bì một ít tiền lẻ cùng mã liên lạc của mình.

Trong thời gian ngắn, nếu chỉ số tinh thần lực dao động quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến việc kết nối với Tinh Võng.

Phượng Nhất Vĩ cũng phải mất một thời gian thích ứng, mới có thể kết nối thành công.

Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của Quách Vô Ưu, trong thời gian ngắn này Phượng Nhất Vĩ hoàn toàn không thể sở hữu được quang não, càng không thể nhìn thấy những tin nhắn đó.

Phượng Nhất Vĩ đúng là không thể đọc hiểu văn tự thời đại tinh lịch.

Nhưng may mắn là ông trời dường như vẫn để lại cho anh một đường sống, ít nhất là vẫn có thể nghe hiểu tiếng phổ thông của Khu Vực Sao Thứ Năm.

Nhờ vào chức năng chuyển đổi giọng nói thành văn bản trên quang não, Phượng Nhất Vĩ có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói.

Và cũng bằng cách đó, anh đã lần lượt đơn giản trả lời lại từng tin nhắn.

Phượng Nhất Vĩ thầm nghĩ, nếu những người xa lạ ở thế giới khác này biết rằng mình đang cố gắng sống tiếp, chắc họ cũng sẽ cảm thấy an ủi phần nào.

Sau hơn một ngày cùng nhau chung sống, Phượng Nhất Vĩ mới nhận ra: Quách Vô Ưu tuy là một tín đồ của các hoạt động ngoài trời, nhưng đồng thời cũng có thể lập tức hóa thân thành một thanh niên ở lì trong nhà và game thủ chính hiệu.

“Buổi tối chắc mình còn phải chơi game một lúc nữa, nhưng mình đảm bảo sẽ chơi yên tĩnh một mình, tuyệt đối không gây tiếng động làm phiền cậu.” Cậu thiếu niên có vẻ nghiện game lăn hai vòng trên giường, thử dò hỏi bằng giọng năn nỉ.

Phượng Nhất Vĩ tùy ý phẩy tay, ra hiệu cứ tự nhiên.

Tuy đã quyết tâm cố gắng sống tiếp, nhưng hiện giờ cậu vẫn chưa tìm được cách cụ thể.

Ngủ hay không cũng không quá quan trọng, bản thân việc nằm trên giường vốn đã là trạng thái nghỉ ngơi và tiết kiệm năng lượng.

Một khi đã từng tự lực cánh sinh, thì chắc chắn sẽ còn lần thứ hai.

Với hiệu suất cực cao Phượng Nhất Vĩ đã giặt sạch quần áo bằng tay, đem phơi ngoài ban công, hành động dứt khoát gọn gàng, không chút do dự.

Người không biết nhìn vào còn tưởng cậu rất giỏi làm việc nhà.

Trải qua những việc như suýt bị người ta túm cho trọc đầu, bị vớt lên từ sông, bị người già xa lạ răn dạy đừng nghĩ quẩn, bị nhân viên y tế kiểm tra từ đầu đến chân, sáng sớm ra đường bị người khác dắt chim theo dõi, buổi chiều về phòng liên tục bị người chặn đường bắt chuyện, v.v... đủ loại chuyện phong phú.

Phượng Nhất Vĩ cảm thấy mình chưa học được cách dưỡng sinh, nhưng đã học được cách dưỡng khí (giữ bình tĩnh).

Dù sao thì... tất cả đều là chuyện vặt vãnh, như mây bay qua mắt, không đáng để bận tâm!

Nửa đêm cậu thiếu niên muốn chơi game thêm một lúc, lại càng chẳng khiến lòng cậu gợn sóng.

Dù chưa từng thẳng thắn nhận xét, nhưng Phượng Nhất Vĩ luôn cảm thấy trang phục tộc nhân nhà mình, từ kiểu dáng, chất liệu đến hoa văn đều không chê vào đâu được.

Nền trắng vân đỏ, thêu tay, kèm theo hơn mười loại phù chú phòng ngự.

Gió đêm thổi đến, thổi quần áo phơi bên ngoài đung đưa.

Kéo cửa sổ ra, người ta có thể dễ dàng thu hết ánh đèn rực rỡ xa gần cao thấp vào trong tầm mắt. Những ánh sáng đủ màu sắc phản chiếu, tôn nhau thêm rực rỡ là cảnh tượng mà thời đại chỉ có ánh nến soi đêm tuyệt đối không thể nào thấy được.

Dẫu vậy, có lẽ vì vị trí đặc biệt, hoặc do có pháp thuật thần kỳ nào đó, trời đêm chưa từng vắng sao, sao giăng khắp nơi, tô điểm bầu trời.

Cùng ánh đèn nhân gian, tạo nên một khung cảnh hài hòa tuyệt đẹp.

“Đinh linh”

“Đinh linh linh”

Vạt áo đung đưa mấy lần.

Đồng thời, một chuỗi âm thanh trong trẻo vang lên đồng điệu.

Là chuông gió sao?

Không rõ ai treo lên, nhưng nhìn qua có vẻ tuổi đời của nó không thấp.

Phượng Nhất Vĩ ngẩng đầu liếc nhìn chéo lên ngoài cửa sổ, xác định được nơi phát ra âm thanh.

Một món treo bằng chất liệu trong suốt bị gió thổi qua, đung đưa trái phải, những món treo nhỏ va chạm nhau, phát ra tiếng leng keng dễ chịu.

Phượng Nhất Vĩ để ý thấy, phía dưới tua rua của chuông gió còn có một mảnh giấy đã phai màu.

Nếu là trước kia

Chỉ cần liếc mắt một cái, Phượng Nhất Vĩ đã có thể nhận ra chữ viết, đọc được nội dung.

Tiếc là làm người phải chấp nhận hiện thực, dù hiện thực ấy có hơi tàn nhẫn.

May mắn thay, nhờ chức năng quét hình của quang não, Phượng Nhất Vĩ vẫn có thể biết được nội dung trên đó.

Dù việc tìm ra chức năng đó trên quang não, khiến cậu tốn không ít thời gian.

Nhưng không sao, trời biết, đất biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai biết chuyện này.

Quá trình tuy gian nan, nhưng kết quả hoàn mỹ

Sau khi xác nhận đối chiếu, Phượng Nhất Vĩ mới biết trên tờ giấy ấy ghi rằng:

Mặt trước viết: “Phồn hoa rực rỡ, cũng hóa thành tro”

Mặt sau: “Người ơi tự giữ phúc, sống cho hợp mệnh đời.”

Tự cầu đa phúc...

Trời đất chuyển dời, lại sang một ngày mới.

Quách Vô Ưu chơi game gần như suốt đêm, còn Phượng Nhất Vĩ thì trong quá trình tu tiên nửa đêm đã lĩnh ngộ được kỹ năng đọc chữ.

Việc kết nối Tinh Võng chủ yếu dựa trên tinh thần lực làm môi giới.

Nhờ tinh thần lực, Phượng Nhất Vĩ có thể nhận diện chữ viết mà không cần phải dùng tính năng quét hình nữa, tránh việc mỗi lần gặp chữ lạ lại phải vất vả dò tìm.

Xem như đã đạt được một bước tiến nhỏ, là một bước quan trọng trong việc hòa nhập thế giới mới, sống tiếp thật tốt.

“Chừng nào anh Phượng lên cấp 27, điểm thân mật giữa hai chúng ta đạt hơn 50, em sẽ tặng anh một bộ thẻ bài. Đến lúc đó anh dù chơi một mình cũng không phải lo bị quái cấp cao đánh cho chết thảm ngoài đường nữa đâu.”

Nếu không có Phượng Nhất Vĩ, Quách Vô Ưu với tư cách là một cao thủ đã suýt bị quái vật dã ngoại hội đồng chết không biết bao nhiêu lần, xác nằm rải đầy nơi hoang dã.

Phượng Nhất Vĩ dùng nụ cười để che giấu việc bản thân đã biết quá nhiều câu chuyện “chết thảm” trong quá khứ của Quách Vô Ưu.

Biết ơn cảm kích, ghi nhận tấm lòng.

Cậu tuyệt đối không có ý phân biệt hay khinh thường những người yếu đuối, chẳng qua vừa rồi nghĩ đến chuyện vui nên mới cười một cái.

Ừm..

Chỉ vậy thôi, không có ý gì khác.

[Còn tiếp]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play