Quyển 1: Cuộc sống mới.
Edit: Ascream Nguyễn.
Beta: --
______________________
Chương 4: 
 
Mất thêm ba tiếng đồng hồ nữa, Phượng Nhất Vĩ đã nắm rõ toàn bộ quy trình cơ bản của trò chơi 《Bách Chiến Thành Ca》, không còn giống như lúc ban đầu hỏi gì cũng không biết.

Lúc ấy, Quách Vô Ưu đã sớm thoát khỏi trò chơi, yên lặng ngồi trên giường mình, là dáng vẻ cúi đầu chơi quen thuộc trong mắt Phượng Nhất Vĩ, nhưng tâm trạng thì vô cùng ủ rũ.

Chiều nay chính là ngày Quách Vô Ưu rời đi.

Tuyến tàu xuyên tinh khu vốn đã bị hoãn hai ngày, hôm nay cuối cùng mới có thể khởi hành, không có lý do gì để ở lại.

Nếu nói mấy hôm trước, Quách Vô Ưu còn hận không thể mau chóng rời khỏi đây, sớm ngày trở về nhà.

Thì bây giờ, cậu thiếu niên lạc quan ấy lại hận không thể ở lại thêm vài hôm nữa.

“Anh Phượng…” Cậu thiếu niên đáng thương nói, “Em sẽ nhớ anh lắm.”

Ừm ừm ừm…

Phượng Nhất Vĩ lễ phép gật đầu coi như đáp lại.

Quách Vô Ưu chính là kiểu điển hình của một đứa trẻ lớn lên trong tình thương, cảm xúc phong phú, nội tâm vững vàng.

Vài giây trước có thể vì thắng một trận game mà reo hò vui mừng, vài giây sau lại có thể vì chợt nhớ sắp phải chia tay mà ủ rũ cúi đầu.

Phượng Nhất Vĩ: “Vẫn đang làm thẻ bài của riêng mình à?”

“Đúng vậy, tiếc là…”

Lời còn chưa dứt thì đã nghe “bốp” một tiếng hiệu ứng trò chơi, tiếp theo là câu thông báo hệ thống: “Chế tạo thất bại.”

Phượng Nhất Vĩ mím nhẹ khóe môi, cảm thấy âm thanh thông báo của hệ thống này đúng là nghịch ngợm có nét riêng.

Quách Vô Ưu ôm đầu thở dài một hơi, lắc mái tóc như chú chó lông vàng nhỏ, phát ra một tiếng r*n rỉ: “Em thật ngốc, thật sự! Chỉ biết thẻ bài bản mệnh khó chế tạo, nhưng không ngờ thử nhiều lần như vậy vẫn là kết cục này… hủy diệt đi!”

Phượng Nhất Vĩ khẽ cười không tiếng, âm thầm xác nhận đây đã là lần thất bại thứ hai mươi bảy của Quách Vô Ưu trước mặt cậu, và cũng là lần thứ bốn mươi ba cậu ấy nói ra ba chữ “hủy diệt đi”.

Quách Vô Ưu mở màn hình ảo ra, không hề có ý che giấu.

Ngẩng mắt nhìn, Phượng Nhất Vĩ phát hiện trên màn hình ảo đang hiển thị chính là giao diện thiết kế thẻ bài trong trò chơi, chỉ là vì không phải chế độ toàn tức (toàn cảnh 3D), nên một số chi tiết cần đổi góc nhìn mới thấy được thì lại không thể hiện ra.

Giao diện thiết kế thẻ bài phải đạt tới một cấp độ nhất định mới được mở khóa.

Hiện tại, cấp độ trò chơi của Phượng Nhất Vĩ vẫn còn cách mục tiêu này một khoảng.

Trên bàn chế tác có một lá bài thất bại bị hư ảo hóa rồi vỡ vụn, bên cạnh còn có lựa chọn [có muốn xóa bỏ hay không].

Theo góc nhìn của Phượng Nhất Vĩ, phải thừa nhận Quách Vô Ưu quả thực đã bỏ ra không ít công sức, các chi tiết xử lý cũng rất chăm chút.

Nhưng không thể tránh khỏi việc phong cách và kỹ thuật vẽ lại cách xa hình tượng thẻ bài lý tưởng ban đầu quá nhiều.

Giống như một cuộc thi vẽ có đề tài, yêu cầu là tranh công bút tinh tế, còn Quách Vô Ưu lại nộp lên một bức họa nguệch ngoạc như tranh tô màu thiếu nhi.

Cho dù người sáng tạo có tưởng tượng phong phú đến đâu, nhưng nếu tác phẩm vẽ ra không đúng ý của mình, lệch hẳn đề bài, thì muốn nhận được đánh giá cao từ giám khảo cũng khó như lên trời.

Đặc biệt là, bỏ qua các yếu tố khác không nói, ngay bản thiết kế của Quách Vô Ưu cũng có chút mất cân đối, đầu to chân nhỏ, nhìn vào cứ thấy nặng phần trên, nhẹ phần dưới.

“Có lẽ bạn bè trong game của em có thể cho một vài góp ý?” Phượng Nhất Vĩ không nỡ đánh thẳng vào lòng tự tin của cậu thiếu niên, liền khuyên nhủ.

Cậu không trực tiếp nói, thật ra là chỉ vì lo mình không biết nắm chừng, lỡ nói câu nào quá thật lòng lại làm chú chó lông vàng buồn.

“Đáp, đáp đáp, đáp…”

Quách Vô Ưu chọn vài người bạn có độ thân mật cao, ba câu hai lời nói rõ mong muốn và kỳ vọng.

Nếu Phượng Nhất Vĩ hiểu rõ hơn về thành phần đám bạn game của Quách Vô Ưu, chắc chắn đã không dám tùy tiện đưa ra lời khuyên này.

Đổi lại lúc Quách Vô Ưu tỉnh táo, cậu cũng sẽ không đem vấn đề này ra bàn với nhóm bạn ấy, lại còn ngây thơ hy vọng có thể nhận được câu trả lời nghiêm túc từ mấy tên bạn xấu.

Quả nhiên, gần như ngay khi Quách Vô Ưu gửi tin đi, liên tiếp mấy tin nhắn đáp lại liền gửi tới.

“Hahahahaha, không phải tôi nói chứ, cậu bao giờ mới thôi cái trò ‘chạm khắc hoa văn trên cái bô’ này đây? Có thời gian thế thì luyện thêm thẻ đi, cửa ải cấp độ của cậu sớm qua từ đời nào rồi.”

“Con rùa con à, đây là ảnh mới sưu tầm của cậu hả… Nghệ thuật này đúng là hơi trừu tượng nha, xin lỗi huynh đệ thật sự không thưởng thức nổi. Nhìn tôi nè nhìn tôi nè, ‘Hình 1.jpg’, ‘Hình 2.jpg’, ‘Hình 3.jpg’, đây là hàng mới tôi vừa cày được, đừng nói tôi giấu đồ nhé, chia sẻ hết cho cậu rồi đó.”

“Ờ… cậu đang tham gia tuyển chọn tranh minh họa văn học thiếu nhi à, hay định DIY một cái mô hình trừu tượng nhỏ nên mới phác thảo thiết kế trong game? Hơi khó nhằn đó, hay là cậu đi đăng ký lớp học vẽ cấp tốc luyện tay một chút đi?”

“…” Quách Vô Ưu mặt không biểu cảm, lần lượt tắt hết khung đối thoại với đám bạn.

Hoàn toàn có lý do để nghi ngờ đám người này đang bồi hồi bật chiêu cuối vào mặt mình, công khai mỉa mai trực diện.

Đáng ghét, càng nghĩ càng tức!

Quách Vô Ưu tức đến phồng má như một con cá nóc, Phượng Nhất Vĩ thấy thế cũng không tiện tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, bèn hỏi:

“Dù hỏi thẳng thế này có hơi đường đột, nhưng nếu không phải chủ tài khoản thì có thể tham gia vào thiết kế thẻ bài được không?”

“Có thể… Em thật ra cũng từng học vẽ, chỉ là mới học được một năm,  lại không chuyên tâm học, nên vẽ thế nào cũng không vẽ cho ra hồn.” Quách Vô Ưu ấm ức giải thích.

Cậu thiếu niên không phải không biết tác phẩm của mình có nhiều khiếm khuyết, chỉ tin tưởng rằng càng luyện càng thuần thục.

Hơn nữa đây cũng chỉ là một lá thẻ bản mệnh tự sáng tạo đơn giản mà thôi, vốn không định đem ra lưu hành bên ngoài, cậu nghĩ chắc yêu cầu kiểm duyệt của trò chơi hẳn sẽ thấp hơn một chút, không ngờ lại bị kẹt cứng ngay ở bước đầu tiên - tạo hình thẻ bài.

“Thật ra vẽ đẹp hay không cũng không quan trọng lắm, chỉ là lần nào em cũng không kiên trì được. Có lẽ vì lúc hạ bút thì cứ chần chừ do dự, nên đến khâu kết thúc thì mới sụp đổ.”

Phượng Nhất Vĩ khẽ “ừ” một tiếng.

Cậu quan sát cũng một lúc rồi, biết cái gọi là sai một nét trong lời Quách Vô Ưu nói, không phải là nét vẽ thông thường, mà chính là tinh lực khắc họa trong quá trình.

Đã mấy ngày kể từ khi trở lại nhân gian, Phượng Nhất Vĩ cũng đã tìm hiểu rõ nguyên lý và tác dụng của tinh thần lực, đồng thời quen dần với sự khác biệt lẫn liên hệ giữa linh lực mà anh từng biết và tinh thần lực ở dị thế này.

“Những lần trước em thất bại cũng vì nguyên nhân này?”

“Đúng vậy. Lúc bắt đầu thì còn coi như thuận lợi, nhưng mỗi lần đến khâu hoàn tất thì lại không trôi chảy. Cảm giác rất giống như tinh thần lực không đủ dùng, nhưng rõ ràng chỉ số tinh thần lực của em cũng khá cao rồi mà. Những người có chỉ số thấp hơn em đều có thể hoàn thành thẻ bản mệnh của họ, không lẽ em lại làm không được…”

Phượng Nhất Vĩ đưa tay chạm vào tác phẩm hình cây anh đào vừa mới thành hình, trong lòng đã mơ hồ có vài suy đoán về nguyên nhân thất bại của Quách Vô Ưu.

Linh lực… À không, là tinh thần lực trì trệ, hạ bút chần chừ.

Chẳng phải là do kỹ năng khống chế tinh thần lực vẫn chưa vững sao.

Phượng Nhất Vĩ thầm nghĩ.

Công bằng mà nói, chính bản thân cậu cũng từng trải qua những chuyện tương tự, luôn vì cùng một nguyên nhân mà thất bại ngay gần ngưỡng thành công, chuyện đó thực sự rất đả kích người ta.

Khi xưa lúc chế phù cũng thế, niệm lực mỏng, bút lực yếu, quá trình vẽ bùa khó nói là suôn sẻ, dẫu có đôi khi thành công thì phẩm chất cũng thấp kém.

Về sau lớn tuổi hơn, vào tộc học, được tộc lão chỉ điểm, tình hình có cải thiện, nhưng chưa thật sự sự đột phá.

Mãi cho đến một lần giao lưu, có vị tiền bối xuất thân từ Kim Sa Châu nhìn thấy phù lục anh làm ra, đã bình rằng: “Linh lực dồi dào, bước đi đúng đắn, bút lực còn yếu, cần chuyên cần luyện tập mới có hiệu quả.”

Kim Sa Châu vốn nổi danh về thuật chế phù, Phượng Nhất Vĩ tất nhiên hết sức trân trọng lời khuyên này.

Qua năm tháng dài lâu, Phượng Nhất Vĩ mới dần ngộ ra, cái gọi là bút lực trong lời của tiền bối, không phải chỉ là sức mạnh nơi tay cầm bút.

Dù sao bút lông cũng không giống lông chim hay than mực, dùng đều là tinh xảo tinh tế.

Ý nghĩa sâu xa trong đó, thực chất là chỉ khí thần khi viết chữ, họa phù!

Sau đó, trong nhiều năm, Phượng Nhất Vĩ đều chuyên tâm luyện thư pháp và hội họa, chấm dứt việc mù quáng vẽ bùa, một lòng một dạ rèn luyện khả năng khống chế và vận dụng linh lực đến mức tinh vi. Cuối cùng, vào năm mười hai tuổi, khi lần nữa cầm bút vận linh lực thành phù, quả thật công phu không phụ lòng người, trong kỳ khảo hạch cuối năm đã nổi danh một lần.

Vấn đề hiện tại của Quách Vô Ưu, chính là bế tắc mà Phượng Nhất Vĩ từng gặp thuở trước.

Tinh thần lực thì đủ, chỉ là không biết cách dùng, nên công ít mà việc nhiều.

Phượng Nhất Vĩ dùng phép so sánh ngắn gọn để giải thích tình hình, coi như một lời an ủi.

Không ngờ não bộ của Quách Vô Ưu lại xoay hướng bất ngờ, nắm được một điểm then chốt khác, hỏi:

“Anh Phượng, lúc đó anh bao nhiêu tuổi?”

Phượng Nhất Vĩ nghĩ ngợi, khi ấy chắc chỉ tầm bốn, năm tuổi.

Có điều sự thật nói ra e sẽ khiến người ta chột dạ, cậu khẽ kéo môi, rồi lái sang chuyện khác:

“Chuyện đó không quan trọng… Vừa nãy nghe em nói, cũng có chút căn bản mỹ thuật, em có thể thử vẽ nháp trước trên giấy thường, sau đó vào trò chơi dùng tinh thần lực để khắc họa. Như vậy còn dễ hơn việc vừa hao tâm vẽ bản nháp vừa phải giữ ổn định tinh thần lực cùng thao tác tinh vi.”

Nguyên lý cũng giống như đưa cho một người chưa từng viết thư pháp một cây bút lông, bảo anh ta chấm mực viết chữ vậy. Cho dù trong lòng đã có sẵn cấu trúc và sắp xếp rõ ràng, nhưng bởi vì thiếu thực lực mà không thể hiện được trên trang giấy như trong tưởng tượng.

Về bước sau, nếu quy tắc trò chơi cho phép, Phượng Nhất Vĩ có thể thay cậu làm hộ.

“Ý hay ghê, sao trước giờ em không nghĩ ra cách này nhỉ…”

Cậu chó lông vàng như chợt bừng tỉnh, tựa hồ kinh mạch được khai thông, gần như muốn nhảy thẳng từ giường lên nhào vào Phượng Nhất Vĩ.

Nhưng Phượng Nhất Vĩ vốn cũng có sức lực khác thường, đưa tay quăng nhẹ đã đè cậu trở lại, chẳng làm trầy xước chút nào.

Cậu cũng chỉ là thuận miệng đưa ra đề nghị, chưa có tiền lệ thì chẳng biết có thành công không.

Song Quách Vô Ưu hiển nhiên thấy tính khả thi rất lớn:

“Nếu thành công thật, anh Phượng, anh đúng là thần nhân rồi đó.”

Phượng Nhất Vĩ chỉ cười không nói.

Những lời lẽ thần thần bí bí của thiếu niên, cậu không hiểu nhưng vẫn tôn trọng.

Đó là cách tránh xung đột không cần thiết mà Phượng Nhất Vĩ rút ra từ thực tiễn, và cực kỳ hiệu quả.

Bản nháp hoàn thành, tuy vẫn có phần trừu tượng, nhưng so với trước thì đã khá hơn rất nhiều.

Quách Vô Ưu không chịu thua, lại thử bắt chước một lần, kết quả vẽ trong không trung vẫn thất bại, lại một lần nữa kêu la thảm thiết.

Phượng Nhất Vĩ nghĩ thầm, nếu không phải cậu còn ở đây, có lẽ cậu chó vàng đã lăn lộn hai vòng trên đất rồi.

“Chắc là vì vừa rồi em dùng tinh thần lực quá lâu, chưa kịp hồi phục lại trạng thái.”

Việc dùng tinh thần lực để vẽ vốn dĩ là một công việc cường độ cao, tiêu hao lớn, không có lý nào khi tinh lực dồi dào thì thất bại, mà lúc thân tâm kiệt quệ lại có thể một lần thành công.

[Còn Tiếp]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play