Quyển 1: Cuộc sống mới.
Editor: Ascream Nguyễn.
Beta: Ascream Nguyễn (Lần 1: 7/8/2025)
_________________
Chương 2: Khu tái định cư.

Nơi gọi là địa điểm an toàn thực ra ở khu vực nào cũng có, nó được thành lập cho những cư dân có tình huống đặc biệt nhưng không đến mức vô gia cư, không chốn dung thân. Điều kiện đăng ký cư trú rất đơn giản, thời gian trong vòng một tháng cũng đủ để giúp phần lớn người khó khăn, cải thiện tình hình.

Nếu thực sự gặp khó khăn khó giải quyết, thời gian vỏn vẹn một tháng kia cũng sẽ được kéo dài bằng cách hợp lý.

Xung quanh địa điểm an toàn hay còn gọi là khu tái định cư cũng có những cơ quan hỗ trợ cho người dân hòa nhập xã hội và giải quyết việc làm.

Tuy không quá tốt, nhưng cũng chẳng tệ. Thu nhập khó mà vượt mức trung bình, nhưng ít nhất không đến mức để người ta chết đói.

Nhược điểm duy nhất chính là vị trí quá xa, xe hơi chạy rất lâu mới tới nơi được.

Trên đường đi, Phượng Nhất Vĩ không hề nghi ngờ gì sắp xếp, cũng không biểu hiện ra bất kỳ sự công kích nào rõ ràng. Nhân viên khu tái định cư khách sáo trò chuyện vài câu với mấy viên cảnh sát, đánh giá Phượng Nhất Vĩ mấy lượt, rồi cười đùa: “Vẫn là mấy người đi tuần bên ngoài mới có thể ‘lượm’ được người về đây đấy,” dứt lời thì nhanh nhẹn nhận lấy thẻ thông tin của Phượng Nhất Vĩ để làm thủ tục đăng ký, miệng bảo sẽ dẫn người lên trên nghỉ ngơi trước.

Mấy vị cảnh sát tiễn người đến tận nơi thì cũng xem như tận tình tận nghĩa rồi.

Đến lúc sắp rời đi mới chợt nhớ ra Phượng Nhất Vĩ không có quang não, liên lạc bất tiện, cảnh sát Diêm lại mượn giấy bút viết cho cậu mấy dãy số liên lạc của họ, gấp tờ giấy làm đôi hai lần, cùng với túi đồ đựng quần áo ướt đưa hết cho cậu: “Giữ gìn cẩn thận, nếu có chuyện gì thì vẫn có thể liên lạc với bọn tôi.”

“Dù không biết chúng tôi có giúp được gì không, nhưng ít ra cũng còn có người để cậu tâm sự.”

Anh khiêm tốn rồi, chỉ riêng chuyện không để cậu rơi vào cảnh không một mảnh vải che thân, đã là sự giúp đỡ lớn lao nhất rồi.

Phượng Nhất Vĩ giơ tay chào, cảm ơn một tiếng, nhận lấy đồ, nhưng cảm thấy độ dày của tờ giấy trong tay có chút khác lạ.

Vừa ngẩng đầu lên thì mấy người kia đã lên xe rời đi vội vã.

“Đi thôi, theo tôi, tôi dẫn cậu lên lầu.”

Nhân viên phụ trách đăng ký đưa lại thẻ thông tin nửa trong suốt có màu lam tinh thể cho Phượng Nhất Vĩ, vừa cười vừa nói:

“Tôi là lễ tân trực ban của nơi này, họ Cát, cậu gọi tôi là chú Cát cũng được. Mấy vị cảnh sát vừa đưa cậu tới ấy, người đi đầu là cảnh sát Diêm, hai người còn lại họ Lý, đều là cảnh sát tuần tra của tổ kiểm tra, cũng là cơ quan hay qua lại với chúng tôi nhất.”

“Đến nơi rồi, đây là phòng của cậu, là một phòng đôi. Nước và điện đều cấp theo khung giờ… Cậu không có quang não, nên cũng không thể dùng thẻ phòng ảo, sau này phải dùng thẻ thông tin để mở cửa phòng. Tình huống của cậu đặc biệt, thời hạn đánh giá tạm thời là một tháng, sau một tháng nếu tìm được việc mà rời đi hay thế nào, tôi cũng không đoán được. Nhưng đã đến rồi thì cứ bình tĩnh trước, tai qua nạn khỏi, thuận theo thời thế biết đâu cũng là một con đường.”

“Cũng đừng trách tôi lắm lời, người đến được nơi này, có người  yên phận sống cho qua ngày, nhưng cũng có nhiều người vẫn cố gắng hết sức muốn rời khỏi đây. Mà tôi nhìn cậu không giống loại nào trong hai loại ấy cả… Cho tôi nói một câu, nơi này với người như cậu, không phải nơi tốt lành gì, nên nghĩ kỹ đi, sau này tính sao, đi đường nào.”

Chú Cát là người đàn ông trung niên hơn nửa đầu là mái tóc bạc, ánh mắt chú dừng lại trên người Phượng Nhất Vĩ một lát, rồi nói lái sang chuyện khác: “Bạn cùng phòng của cậu cũng là một thanh niên được cảnh sát họ Lý cứu giúp, chắc là chuyện tuần trước thôi, tuổi cũng xấp xỉ cậu… Tính cách hơi hoạt bát một chút nhưng không phải người xấu. Chỉ là vận khí quá kém, đang đi du lịch tốt đẹp nhân dịp tốt nghiệp thì gặp cướp ở Thiên Đô, lúc được đưa về đây vẫn còn chưa hết tác dụng thuốc mê, balo, tiền lẻ, chìa khóa, thậm chí cả quang não đều bị lấy sạch, suýt nữa là bị lột trần trụi vứt ngoài đường. Hôm nay đi làm lại quang não rồi, chắc lát nữa sẽ về.”

“Phòng ở khu tái định cư đều như vậy, hai người một phòng, mỗi ngày có hai bữa cơm cung cấp.”

“Còn lại thì cậu tự khám phá đi, tôi cũng không nói nhiều nữa, đợi Tiểu Quách về rồi trò chuyện với cậu cũng được.”

Phượng Nhất Vĩ dưa mắt nhìn ông Cát rời đi, bất ngờ chạm mặt một người đàn ông râu ria lởm chởm đang từ đầu hành lang đi tới. Đối phương ban đầu ngẩn người, rồi con ngươi đột nhiên mở to, lộ ra vẻ mừng rỡ.

Phượng Nhất Vĩ vốn không xa lạ gì với ánh mắt kiểu đó, dứt khoát đóng cửa, chặn người kia lại bên ngoài.

Mãi đến khi trời tối hẳn, bạn cùng phòng mới hấp tấp trở về.

Thiếu niên trạc tuổi cậu, vóc người gầy gò hơn cả Phượng Nhất Vĩ, đang trong độ tuổi phát triển. Mái tóc ngắn màu vàng ánh tro, đôi mắt rất to tròn và trong trẻo, khi ngẩng lên nhìn  thì có cảm giác anh ta là mấy sinh vật nhỏ vô hại.

May mà, ánh mắt ấy rất trong trẻo. Khi thấy cậu, chỉ sững sờ vì bất ngờ trong chốc lát, rồi liền hồ hởi chào hỏi:

“À… Tôi là Quách Vô Ưu, là bạn cùng phòng mới phải không? Chào cậu, chào cậu!”

“Phượng Nhất Vĩ.”

Phượng Nhất Vĩ không hề hay biết, ngay khoảnh khắc cậu vừa lên tiếng, trong đầu Quách Vô Ưu đã tràn ngập một chuỗi suy nghĩ như: “Trông tuổi cậu ấy không lớn, mà người lại cao thế, da thì trắng… rồi cái hàng mi dài kia với mái tóc phủ vai nữa, đây có phải người thật không hay cậu ấy là kiểu búp bê BJD* bản cao cấp theo tỉ lệ thật à?”

[*BJD (Ball-Jointed Doll): búp bê khớp cầu, thường làm bằng nhựa cao cấp, có khớp nối linh hoạt, dáng vẻ tinh xảo, thường được sưu tầm, trang điểm và ăn mặc công phu. Nói chung là đang khen bạn 1 đẹp như một con búp bê.]

Thiếu niên non nớt ấy rõ ràng vô cùng bất ngờ khi bạn cùng phòng mới của mình lại là một người xinh đẹp như vậy, bất ngờ đến nỗi ngây người.

“Cậu… vừa từ bệnh viện ra à?” Lúc này Quách Vô Ưu mới chú ý đến cách ăn mặc của Phượng Nhất Vĩ, động tác giả vờ cúi đầu mở màn hình ảo để chơi game cũng lập tức khựng lại.

“Ừ.”

“Nếu có gì cần tôi giúp thì cứ nói.” Quách Vô Ưu cảm thấy, bầu không khí trong phòng dường như cũng loãng hẳn đi, đến trò chơi yêu thích nhất trên màn hình ảo trước mặt anh cũng chẳng thể chơi tiếp nổi.

Ánh mắt lén lút quan sát của anh lại vô tình bắt gặp cái nhìn đầy tò mò từ Phượng Nhất Vĩ, không hiểu vì sao lại bật ra câu hỏi:

“…Cậu muốn chơi thử không?”

Câu hỏi vừa dứt, Quách Vô Ưu đã lập tức cảm thấy hối hận.

Chủ yếu…cậu ấy không giống kiểu người sẽ hứng thú với mấy thứ như thế này.

Nhưng không ngờ, Phượng Nhất Vĩ lại trả lời một tiếng: “Được.”

. . .

Không nghi ngờ gì nữa, cơn đau đầu của Phượng Nhất Vĩ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Đau đầu là thế, nhưng nó vẫn không thể cản bước Phượng Nhất Vĩ dù là về tốc độ phản ứng hay ý thức chiến đấu, cậu rõ ràng không ở cùng một đẳng cấp với Quách Vô Ưu.

Mặc dù đây là trò chơi cậu chưa từng tiếp xúc qua, nhưng chỉ sau vài câu hướng dẫn đơn giản của Quách Vô Ưu, Phượng Nhất Vĩ đã nhanh chóng nắm được tinh túy cốt lõi của trò chơi này.

Chơi rất giải trí! Cực kỳ giải trí!

Trừ lúc đầu chơi game có hơi thọt do lần đầu tiếp xúc, nhưng những trận đấu sau đó đều là màn phản công vô cùng đẹp mắt.

Trên đấu trường, đối thủ liên tục tung ra các kỹ năng đủ loại, từ lấp lánh hoa mỹ cho đến ngấm ngầm khó đoán, từng lớp buff chồng lên nhau. Phượng Nhất Vĩ thì hoàn toàn không hiểu nổi những thứ đó là gì, nhưng chỉ với khả năng né tránh được đẩy lên tối đa của cậu cũng đã đủ để một chiêu ứng vạn biến.

Tất nhiên, Phượng Nhất Vĩ cũng không thần thánh đến mức một lần chơi đã điều khiển nhân vật trong bộ bài của mình né được toàn bộ sát thương.

Nhưng rõ ràng, ngay cả khi bị tập kích dữ dội như vậy, lượng máu vốn đã không mấy lành lặn của nhân vật trong tay cậu vẫn giữ được ở mức tối thiểu cần thiết.

Đúng như lời Quách Vô Ưu từng nói, bộ bài cậu đang dùng thực ra không được đầu tư và luyện tập nhiều.

Sau một lượt điều khiển, Phượng Nhất Vĩ cũng nhanh chóng nhận ra tốc độ và sát thương của nhân vật mình điều khiển đều kém hơn đối thủ.

Nhưng bàn tay thon dài của cậu trên màn hình ảo lại như đang khẽ gảy đàn, từng động tác nhẹ nhàng như chơi đàn dạo khúc, thế mà vẫn có thể khiến đối thủ bị loại khỏi cuộc chơi.

“Vãi..” Quách Vô Ưu muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.

Anh ta nghe tiếng nhắc thắng vang lên, chỉ thấy toàn thân chấn động.

Trời ạ, từ khi chơi trò này đến giờ, anh đã đánh bao nhiêu trận trong đấu trường, nhưng chưa bao giờ từng có trận nào bị dẫn điểm nhiều đến vậy mà vẫn lật ngược tình thế thắng được.

Mà đương nhiên, người sững sờ không chỉ có mỗi Quách Vô Ưu. Bạn bè trong game của cậu ta cũng liên tục gửi tin nhắn phát biểu cảm nghĩ.

Chỉ tiếc là Phượng Nhất Vĩ không đọc được các dòng chữ trong trò chơi, vô tình chạm nhầm phải nút “mời xem trận đấu”.

Ván thứ hai bắt đầu, Quách Vô Ưu im lặng mở chai nước của mình, uống một ngụm để an ủi tâm hồn hốt hoảng của mình lại.

「5」

「4」

「3」

「2」

「1」

Ngay khi đếm ngược vừa kết thúc, Phượng Nhất Vĩ đã ra tay trước, không để cho đối thủ bất kỳ cơ hội thừa nước đục thả câu nào.

Quách Vô Ưu mở riêng phần hiệu ứng âm thanh kỹ năng trong game và kênh trò chuyện bằng giọng của đối thủ, nhưng những lời bình luận từ bạn bè đang theo dõi trận đấu thì chỉ có mình cậu, người đang đeo tai nghe mới nghe được.

Âm thanh giao nhau hỗn loạn, Quách Vô Ưu cảm thấy nhịp tim của mình hình như cũng đang tăng dần theo từng giây.

Mãi đến khi tiếng hét thất thanh vang lên bên tai, Quách Vô Ưu mới giật mình bừng tỉnh, và cũng đúng lúc đó, giữa những lời khiêu khích giận dữ và đe dọa như kiểu “giết cả nhà mày” từ đối thủ, Phượng Nhất Vĩ vẫn điều khiển nhân vật trong bộ bài quét sạch hơn nửa đội hình của bên kia.

“…”

Yết hầu Quách Vô Ưu khẽ động đậy, cảm giác như có cả trăm lời muốn nói.

Nhưng đến cuối cùng, trong đầu cậu ta chỉ còn đọng lại một chữ duy nhất: “Dữ”

Hung dữ kinh khủng luôn!

Không phải nói người, mà là phong cách đánh của Phượng Nhất Vĩ.

Phong cách đánh kiểu “thần cản giết thần, phật cản giết phật” này khiến nhiều người vô thức tỏ ra kính sợ.

Bên tai, bạn bè xem trận đấu đã rủ rê thêm người vào, tiếng nói càng lúc càng náo nhiệt, như thể ai nấy đều tràn đầy kỳ vọng và nhiệt huyết kéo tới hóng dưa.

Bị bầu không khí phấn khích ấy lây nhiễm, Quách Vô Ưu cũng bất giác mong chờ thêm một chiến thắng áp đảo nữa.

Nhưng khác với đối thủ trước, đối thủ lần này tuy ăn nói hung hăng, nhưng đội hình và lối chơi lại khá cẩn trọng.

Không chỉ mang theo mấy nhân vật hồi máu, mà thậm chí còn có cả kỹ năng ẩn thân khi còn ít máu.

“Nguy rồi…”

Quách Vô Ưu thót tim căng thẳng theo dõi trận đấu, nhưng rồi chợt nhớ ra đây là kênh trò chuyện bằng giọng trong nhóm bạn đang xem trận, mà Phượng Nhất Vĩ thì đâu có nghe thấy.

Ngay sau câu nói ấy, âm thanh “soạt” trong game vang lên.

Thì ra, đòn đánh mai phục của đối thủ đã thất bại, ngược lại còn bị Phượng Nhất Vĩ bắt được sơ hở, đánh rụng mất một lá bài.

“Trời má, đỉnh vãi, thằng kia chắc tức chết quá! Thắng một lèo bảy trận, leo ‘Thang Trời’ tới đây lại đụng phải ông thần như cậu.”

Càng hay!

Cho tức chết luôn cũng đáng đời.

Quách Vô Ưu âm thầm nghĩ.

“Thang Trời” trong game Bách Chiến Thành Ca là một danh hiệu đặc biệt ở chế độ đấu trường. Ai thắng liền mười trận sẽ được gọi là “Thang Trời nhỏ”; thắng năm mươi trận gọi là “Thang Trời thường”; còn trăm trận bất bại là “Thang Trời lớn”(Thang Trời baba).

Chỉ cần đạt mốc Thang Trời nhỏ là đã có thông báo toàn vùng, được phong danh hiệu danh dự và nhận được nhiều phần thưởng.

Mà mốc càng cao phần thưởng lại càng hấp dẫn.

Với người chơi bình thường, thắng ba trận liền đã là chuyện hiếm, thắng bảy trận lại càng khó. Nếu bị đứt chuỗi, tất nhiên là tiếc ngẩn ngơ, không tức mới lạ.

Nhưng Phượng Nhất Vĩ thì chẳng biết mấy điều đó, cậu chỉ biết đối thủ nói năng hỗn láo trước, thì mình chẳng cần phải khách sáo gì.

Vả lại, phong cách của chủ tài khoản này, tức là Quách Vô Ưu khá đặc biệt. So với những lá bài hình thú dữ hầm hố, chim săn lượn trời hay mấy loài thực vật đầy sát khí mà đối thủ dùng, thì bộ bài trong tay Phượng Nhất Vĩ toàn là hoa lá cành nhìn hiền như bột, chủ yếu là cây cối và hoa cỏ, thuộc hệ Mộc, thiên về ngắm là chính hơn là đánh đấm.

Vậy mà rơi vào tay Phượng Nhất Vĩ, những lá bài tưởng chừng vô hại ấy lại được cậu điều khiển linh hoạt như tay chân nối dài.

Khi con thú cuối cùng của đối phương, một con mãnh thú răng nhọn, đuôi xoáy như mây, trông cực kỳ dữ tợn bị dây leo trong tay Phượng Nhất Vĩ quấn lại như gói bánh tét, còn con chim nước mỏ dài đang ẩn nấp chờ thời thì bị phấn hoa làm cho choáng váng, cả hai cùng thoát khỏi sự điều khiển của chủ nhân, thì ván đấu đã hoàn toàn kết thúc.

Tài khoản của Quách Vô Ưu, giờ đã có chuỗi thắng hai trận liên tiếp.

“Ối dồi ôi, đỉnh vãi!”

“Trận này đánh hay thật!”

“Ghê gớm thiệt, đúng kiểu lấy yếu thắng mạnh!”

Lúc này đây, những cảm xúc mơ hồ trong lòng đã trở thành sự kính phục.

Quách Vô Ưu cũng bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân, mình đúng là trông mặt bắt hình dong, ai ngờ người ta lại là cao thủ!

Đã quá Vô Ưu ơi!!!

Phải biết rằng, do sở thích nuôi bài khá dị, bạn bè thường cười anh ta gu lệch tận chân trời, còn chiến đấu thì lâu nay vẫn là bài toán khó. Đấu trường ư? Anh ta tránh được là tránh, chẳng mấy khi đụng đến.

Nếu không vì nhiệm vụ hàng tuần của nhật trình yêu cầu bắt buộc, chắc chắn cậu cũng không thèm chơi.

Tuy nhiên, anh ta thắng thì ít thua thì nhiều, mà những trận thắng thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Có thể là do cơ chế ghép trận, nên anh và nhóm bạn trong kênh theo dõi cảm nhận rõ ràng đối thủ của ván thứ ba mạnh hơn hẳn hai người trước.

“Level 60?” Sau một lượt giao chiến, đối thủ cũng tỏ ra bất ngờ, “Chắc cậu là tân thủ đang cày nhật trình hàng ngày hả? Thế thì nhận thua sớm đi, đỡ phải bị hành tơi tả mất hết hứng chơi game.”

Phượng Nhất Vĩ không đáp lời.

Sát khí mà Quách Vô Ưu cảm nhận được từ đối phương, trong mắt Phượng Nhất Vĩ lại chẳng bằng người trước.

Tất nhiên, không phải là đối thủ này yếu.

Thậm chí, nếu chỉ xét về phẩm chất, cấp độ, và chỉ số của bài, thì nếu như đối thủ trước là một người chơi bài đủ chuẩn, thì người trước mặt đây chắc chắn xứng đáng được gọi là một cao thủ thực thụ.

“Má ơi, tui vừa tra thử, tỷ lệ thắng trong đấu trường của người này tận 87%, đánh cả ngàn trận rồi, tui thấy nguy to rồi đó……”

“Nghe vậy mới nhớ, hình như trước tui từng gặp anh ta một lần. Là dân nạp tiền ít, nhưng kỹ năng và phản xạ đều thuộc hàng đỉnh. Điều khiển bài né đòn mượt như nước chảy, chắc là vì tinh lực mạnh, ngay cả mấy lá bài thường cũng có thể đánh ra sát thương không hề nhỏ, huống hồ trận này, anh ta còn dùng toàn bộ bài là các tổ hợp tối ưu nhất cho đấu trường.”

Có người trong kênh theo dõi bình luận.

Phượng Nhất Vĩ hơi mím môi, cũng nhận ra điểm khác biệt.

Sau hai lượt giao tranh, máu của những lá bài bên cậu cứ tụt dần, còn bài bên đối thủ thì máu vẫn y nguyên, không hề xê dịch chút nào.

Tốc độ phản ứng của cậu thật sự đã rất nhanh rồi.

Từ những tiếng reo hò không ngừng trong kênh theo dõi, Quách Vô Ưu cũng nhận ra điều đó.

Nhưng sức mạnh và độ tinh chuẩn của tinh thần lực lại ảnh hưởng trực tiếp đến độ nhạy khi thao tác thẻ bài.

Khả năng cao là đối thủ đang chơi ở chế độ thực tế ảo, mà chỉ số tinh thần lực thì vượt xa mức trung bình.

Còn bên cậu thì sao? Bộ não quang học dùng để chơi game hôm nay mới đi làm tạm, cấu hình không cao, lại còn là kiểu thao tác trên màn hình ảo nên chênh lệch là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng Phượng Nhất Vĩ lại dường như không nghĩ vậy, đã đánh đến nước này mà cậu vẫn chưa than vãn một lời, kiên cường chiến đấu tới tận phút cuối.

“Đánh đẹp thật..”

Quách Vô Ưu để ý thấy, đối thủ tung ra một chuỗi combo định kết thúc trận, nhưng lại bị Phượng Nhất Vĩ điều khiển bài tung một chiêu giả làm hụt hết combo rồi sau đó, cậu liên hoàn rút mấy lá bài gần chết ra sau, né được đòn kết liễu một cách khéo léo. Quách Vô Ưu không kìm được mà thốt lên một câu cảm thán.

Phượng Nhất Vĩ thì vẫn toàn tâm toàn ý, nheo mắt nghiền ngẫm lại từng bước đi.

Kỹ thuật của cậu rất tốt, phản ứng cũng cực kỳ chuẩn, thoạt nhìn thì như là xử lý tình huống chuẩn chỉnh không tì vết.

Nhưng thực tế, cũng chỉ đang liều mạng sống sót mà thôi… hoàn toàn không có cơ hội phản kích, thậm chí cả trận bị dẫn dắt theo nhịp độ của đối thủ, bị ép đến bị động từng bước.

“Cậu ta chỉ đang cố chấp sống chết mà thôi.”

“Phải phải, cố chấp thế làm gì chứ?”

“Chịu thua chẳng phải nhanh chóng hơn sao?”

“Kết thúc sớm, làm trận mới cho nhanh..”

“Quét sạch cả nhà nó luôn đi!”

“Thắng làm vua, thua làm giặc.”

Từ bao giờ, cậu chỉ còn lại đúng một con đường để đi?!

Phượng Nhất Vĩ điều khiển các lá bài dồn về phía rìa sàn đấu, mấy lá bài rụt rè chui vào một góc, trông như đã buông xuôi phó mặc số phận.

Chế độ toàn tức thì có ưu điểm của toàn tức, thao tác qua màn hình cũng có điểm mạnh riêng của nó.

Không ai ngờ rằng, đòn kỹ năng mà Phượng Nhất Vĩ âm thầm giữ lại không nhắm vào lá bài của đối thủ, mà là nhắm thẳng vào người điều khiển.

“Cậu đùa gì thế… trang bị của tôi cao gấp mấy chục lần thẻ bài đấy, đánh làm sao mà được!”

Đối thủ hét lên, không rõ là đang nói cho Phượng Nhất Vĩ nghe hay chỉ đơn thuần là tự giận dữ.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn không như hắn tưởng tượng, kỹ năng đó không trượt. Đáng lẽ đây phải là thời cơ phản công của hắn ta.

Nhưng ngược lại, sau mấy vòng công kích và phòng thủ liên tiếp, lúc hắn nhận ra thì khoảng cách giữa hắn và nhân vật mà Phượng Nhất Vĩ đang điều khiển đã bị rút ngắn từ lúc nào chẳng biết.

Hiệu ứng hình ảnh trong game vô cùng hoành tráng, âm thanh sống động hòa cùng hoạt ảnh nhân vật khi lá bài bị loại khỏi sàn đấu.

Quách Vô Ưu thầm nghĩ, chẳng lẽ thua rồi?

“Ôi mẹ ơi, sao bên kia lại bị khống chế?! Tên kia bị rớt mạng hay bị đứng hình vậy?!”

“Này này này, thao tác này là sao đây? Trước giờ có thấy ai làm kiểu đó đâu!”

Kênh chat của khán giả bùng nổ, rộn ràng vô cùng, còn Phượng Nhất Vĩ thì đang tận dụng từng giây ngắn ngủi khi đối phương bị khống chế để dốc toàn lực xả sát thương.

Dù chỉ kéo dài vài giây, nhưng đến khi đối thủ kịp phản ứng muốn phản đòn thì đã quá muộn rồi.

“Nguy hiểm quá..”

Khoảng cách quá gần, không còn chỗ né tránh, mà mấy lá bài bên mình thì đều đang yếu máu, dù chỉ là kỹ năng gây sát thương thấp nhất cũng khó mà tránh được.

Khi âm thanh báo kết thúc trận vang lên, Quách Vô Ưu cứ ngỡ rằng người thua sẽ là tài khoản của mình.

Thế nhưng trên màn hình ảo lại hiện lên hai chữ: Chiến thắng.

Làm sao mà thắng được vậy?!

Quách Vô Ưu kinh ngạc đến há hốc mồm.

“Không phải mọi người từng nói, nhân vật chính cũng có độ bền và hao tổn trang bị sao? Chẳng qua là chọn đúng điểm yếu mà công kích thôi, khiến nhân vật bị ảnh hưởng đến hành động. Hết cách tôi mới chơi kiểu này, chứ nếu thực chiến thì cũng khá mạo hiểm.”

Nghe thấy Phượng Nhất Vĩ đáp lại, Quách Vô Ưu mới nhận ra hóa ra nãy giờ mình buột miệng nói suy nghĩ thành lời.

“Khoan đã, cậu không phải…” lẽ ra không nghe được mới đúng mà?

Rõ ràng cậu đeo tai nghe rồi cơ mà, bên kênh khán giả cũng có người lẩm bẩm: “Anh trai à, sao phát hiện được hay vậy?”

“Tai tôi còn tốt, nghe được chút ít.”

Phượng Nhất Vĩ nói một cách vô cùng lễ phép, vô cùng khiêm nhường.

Quách Vô Ưu lúc này mới ngộ ra thính giác của đối phương vốn nhạy, còn cái tai nghe tặng kèm của mình thì đúng là đồ rẻ tiền, chất lượng không ra gì.

Dù sao cũng là mua gấp chiếc quang não tạm bợ, ưu tiên hàng ngon bổ rẻ là chính.

Dù vậy, cũng không thể phủ nhận được sự một lòng ba việc như thể mở gian lận trong đầu của Phượng Nhất Vĩ.

“Cậu thật sự… quá mạnh rồi.” Quách Vô Ưu bật cười, “Nhưng dù có kỹ năng dồn sát thương liên tục thì nói thật, cũng không dễ gì xuyên được lớp phòng thủ đâu nha… Nếu dễ thế, đâu có ai chỉ đánh lá bài nữa chứ?”

Không phải Quách Vô Ưu nghi ngờ trình độ của những cao thủ nghiên cứu trong game 《Bách Chiến Thành Ca》, mà là anh quá hiểu cái đám già rơ trong đấu trường, thủ đoạn bỉ ổi nào cũng chơi được.

“Không phải chỉ dùng kỹ năng thẻ bài đè sát thương đâu, tôi còn tận dụng trang bị nhân vật đang mặc nữa.”

Phượng Nhất Vĩ vừa nói, vừa đưa lại quang não cho Quách Vô Ưu, giọng điềm đạm như thể chỉ đang nói về chuyện hôm nay ăn gì.

Quách Vô Ưu nghe vậy thì ngẩng đầu suy nghĩ, trang bị nhân vật… là loại tấn công à?

Là con dao găm nhỏ đeo ở hông, khi đủ bộ thì cộng thêm chỉ số? Hay là cây nỏ nhỏ từng lệch ra từ bể thẻ lúc mới chơi?

“Tôi không rõ trang bị nhân vật mạnh hơn thẻ bài hàng chục lần cụ thể là theo thuật toán nào, nhưng đối thủ dùng trang bị nhân vật, thì thứ tôi dùng cũng trang bị nhân vật.” Phượng Nhất Vĩ nhẹ nhàng động đậy các ngón tay, nhìn Quách Vô Ưu, nói: “Thương với khiên, ai mạnh hơn, lẽ nào chỉ phụ thuộc vào cấp độ sao?”

Hiển nhiên là không phải.

Quách Vô Ưu chớp mắt, đối phương đã dùng ba trận thắng liên tiếp để trả lời hết rồi.

. . . 

Trò chuyện vài câu, Phượng Nhất Vĩ biết được đối phương là du khách đến từ khu sao số 13, đang du lịch tại khu sao số 5.

Không bất ngờ là khi anh nhắc tới Xích Hoa, Quách Vô Ưu hoàn toàn chưa từng nghe qua.

“Là thành phố nhỏ của khu sao nào đó à?” Quách Vô Ưu vừa bóc đồ ăn ngoài vừa nghiêng đầu hỏi.

“…Ừ.”

Giờ thì đúng thế rồi đấy.

Cố hương đã không còn, lớn hay nhỏ cũng chẳng khác biệt.

Phượng Nhất Vĩ từ chối lời mời nhiệt tình của Quách Vô Ưu, lặng lẽ ôm ly nước nhấp từng ngụm, cả hai tạm thời chìm vào im lặng.

Mãi cho đến khi màn hình trên tường chuyển sang giờ mới, phát ra tiếng “tít tít tít" , Quách Vô Ưu đang cầm đũa bỗng như bị lửa bén vào đuôi, giật nảy người bật dậy, vừa chạy vừa la: “Toang rồi toang rồi, quên béng mất vụ này!”

Phượng Nhất Vĩ: ?

“Mau mau mau! Mới có nửa đêm thôi, còn kịp, còn kịp…”

Phượng Nhất Vĩ: “Chuyện gì?”

Bởi vì vừa nãy, Quách Vô Ưu còn chẳng có phản ứng lớn như thế này, vậy nên chuyện rất quan trọng mới khiến cậu ta quăng cả đũa, vội vàng thao tác màn hình ảo như cháy nhà vậy.

“À à à cũng không có gì to tát đâu.” Thiếu niên ngượng ngùng cười cười, nhưng tay thì vẫn không ngừng, “Là… cái game Bách Chiến Thành Ca ấy, cái game mà anh vừa chơi đó, tối nay có livestream giới thiệu trước mùa mới, công bố luôn bộ luật mới của mùa 7, với mấy bộ thẻ mới ra nữa. Dù tôi chơi dở lắm, nhưng mấy lá bài đó nhìn đẹp thật nên…”

“Game sao?” Phượng Nhất Vĩ lẩm bẩm.

“Đúng! Bách Chiến Thành Ca đấy! Anh cũng hứng thú mà đúng không?” Thiếu niên ngẩng đầu, hơi bất ngờ nhìn Phượng Nhất Vĩ, “Tôi cũng mới chơi từ năm ngoái thôi, lúc đầu còn nghĩ chắc không nghiện đâu, ai ngờ bị vả mặt liền tại chỗ.”

“Hay là tôi bật loa ngoài luôn, hai ta cùng xem nhé?”

“Được.”

Nền nhạc hào hùng vang lên, màn hình tràn đầy hiệu ứng rực rỡ, rồi dần chìm vào bóng tối. Rồi lại vụt sáng trở lại, bên trong một giọng trẻ thơ lanh lảnh cất lên.

「Ú òa!」

「Chào mừng mọi người đến với buổi livestream giới thiệu phiên bản mới của Bách Chiến Thành Ca, đồng thời là lễ khai mạc mùa giải thứ 7! Tôi là hệ thống dẫn đường của các bạn 【Tiểu Bách】đây!」

「Còn tôi là hệ thống hỗ trợ vạn năng của các bạn【Nguyên Ca】 đó nha~」

「Sau khi vòng chung kết mùa 6 khép lại, qua ba tháng bảo trì và nâng cấp hệ thống, mùa giải thứ 7 mà các bạn mong đợi sẽ chính thức khởi động vào ngày 13 tháng này!」

「Khác với thể thức ba trận thắng hai (BO3), sự liên kết giữa All-Star và giải chuyên nghiệp của mùa 6, luật thi đấu của Giải Vực Sao mùa này có nhiều thay đổi lớn, mọi người nhớ đọc kỹ nha~」

「Úm ba la xì bùa màn hình lớn mở ra!!!」

「Đầu tiên là về hệ thống xác định thắng thua: điểm số đối đầu giữa thẻ bài và người chơi sẽ không còn tính riêng biệt, mà chỉ tính theo kết quả cuối cùng.」

「Tiếp theo, các bạn thân mến, thể thức thi đấu chính thức mùa này sẽ bỏ mô hình ba trận thắng hai, thay bằng năm trận thắng ba. Bản đồ chiến đấu cũng sẽ áp dụng chính sách 'lấy hai chọn ba, ngẫu nhiên chọn một'.」

「Cuối cùng, thể thức All-Star không còn chia đơn giản theo 15 khu sao nữa, mà 5 khu sao đầu tiên sẽ có thêm trận riêng cho khu, và số suất vào vòng toàn quốc sẽ tăng từ 100 lên 130 người!」

[Còn Tiếp]
Ghi chú từ Editor:
- Khó hiểu quá, nào rảnh mình beta lại sau. 
- Mình mới sửa lại một số từ cho thống nhất thôi, ví dụ như toàn tức = thực tế ảo. Mốt đọc thấy chữ toàn tức thì báo mình nhé, cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play