Quyển 1: Cuộc sống mới.
Editor: Ascream Nguyễn
Beta: --
_____________________
Chương 1: Ngày Trở Lại.
Phượng Nhất Vĩ mím môi, cậu cảm thấy việc được làm người lần nữa thật là kỳ diệu.
Chẳng qua…
Cơ thể cậu hơi lạnh.
Vừa mở mắt, Phương Nhất Vĩ phát hiện mình đang nằm trên một tấm đá cẩm thạch lạnh lẽo, quần áo trên người cậu ướt đẫm, mái tóc dài ngang vai đen nhánh xõa tung, nhỏ từng giọt nước tí tách xuống dưới nền đá xanh thẳm.
Theo cậu đoán, dòng nước này không trong suốt cho lắm, nó mang theo chút sắc vàng, không rõ là vì tóc cậu quá bẩn, hay do dòng nước này vốn đã chẳng sạch sẽ gì.
Phượng Nhất Vĩ: “…”
Không thể trách thân thể này không chịu nổi, cậu cũng không nhịn được mà run lên cầm cập.
Vừa mới bị người ta vớt lên từ một vũng nước bẩn như thế, không lạnh mới là lạ.
Chỉ trách mình tỉnh lại hơi sớm, mắt thì tinh, đầu óc lại lanh lợi, tóc mọc rậm rì, cả người khô đét trông chẳng ra làm sao.
Cậu đã thấy rồi, đám người xung quanh ai nấy đều mặc đồ mùa đông.
Dù kiểu dáng có hơi lạ lẫm, nhưng chức năng cơ bản vẫn giống nhau cả.
Phượng Nhất Vĩ mệt mỏi không sức lực kéo lại chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người, xác nhận đây đúng là kiểu áo từ phù chú [Sinh Nhân Phù] mà mình đã chế tạo trước khi chết, bùa đã phát huy tác dụng, không sai được. Nhưng khi nhìn một vòng, cậu không nhận ra bất kỳ ai xung quanh, cũng không có ai trong số bọn họ là hậu nhân trong gia tộc.
Không rõ đã xảy ra chuyện gì mà khiến lá bùa linh được chôn cất cẩn thận trong phần mộ tổ tiên Phượng gia lại bị đưa đến một nơi xa lạ, đất khách quê người như thế này.
Ngoài ra, phong cách kiến trúc xung quanh cũng kỳ quái như đám người trước mặt - màu da khác nhau, màu tóc khác nhau, trang phục khác nhau, chẳng có gì giống với thế giới cũ của cậu.
Ngày xưa, muốn xây nên những toà cao ốc có thể "với tay hái sao" là điều không dễ, phải có cơ nghiệp lớn, nền móng dày mới làm nổi.
Còn bây giờ, mười toà nhà thì tám, chín cái đã cao chót vót.
Vậy rốt cuộc, nơi này là đâu?
Sự nghi hoặc của bản thân còn chưa được giải đáp, Phượng Nhất Vĩ đã lập tức bị kéo vào một sự kiện khó hiểu mới.
“Ôi trời, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi hả?”
Một người trẻ tuổi mặc đồng phục xanh ôm sát, đầu đội khăn trắng, từ trong đám đông chen vào, vừa thấy Phượng Nhất Vĩ đã tỉnh thì cười nói.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Phượng Nhất Vĩ, chiếc áo khoác dày vốn vắt trên tay người kia liền được phủ lên vai cậu.
Người nọ còn tiện tay còn giúp cậu quấn kỹ lại, sau đó mới lớn giọng quay đầu gọi với ra sau: “Lão Diêm! Người tỉnh rồi nhé!”
“Ờ” Trong ám đông vọng lại một giọng trả lời sang sảng.
Nghe giọng mà đoán, chắc là một người lớn tuổi hơn thanh niên trước mặt.
“Xin hỏi…” Phượng Nhất Vĩ cố gắng bỏ qua màu xanh lá kỳ quặc của chiếc áo khoác kia, tuy nó rất ấm nhưng màu sắc thật sự rất khó ưa. Khi cậu vừa định mở lời nhưng thì đã bị người ta cắt ngang.
“Cậu nhìn xem… Đẹp trai thế này, sao lại nghĩ quẩn chứ.”
Người trẻ tuổi kéo chiếc khăn trắng trên đầu xuống, tiện tay vẩy vẩy mấy giọt nước còn đọng lại ở đuôi tóc, thấy tóc Phượng Nhất Vĩ cũng đang không ngừng nhỏ nước lên áo khoác tạo thành vệt ướt rõ rệt, cậu ta không kìm được mà ném luôn chiếc khăn vừa dùng lên đầu cậu.
Cùng lúc đó, thuận tay nâng cằm Phượng Nhất Vĩ lên, nhìn kỹ một hồi rồi cười nói: “Đừng nhìn tôi, người cứu cậu không phải tôi đâu, là người phía sau ấy. May mà có cảnh sát Diêm đấy, chứ không thì nguy rồi.”
“……”
Cậu cũng chẳng nghĩ đến mấy chuyện đó mà.
Dù chuyện này cũng đáng để suy xét.
Nhưng mà vị huynh đài này, tay của anh liệu có thể nhích ra một chút không? Kiểu động tác như vầy đã vượt qua khoảng cách giao tiếp bình thường rồi, nhìn quá mức mập mờ rồi.
Thân thể của Phượng Nhất Vĩ gần như không còn sức lực, chỉ đành âm thầm oán thán trong lòng.
“Quả nhiên, vẫn là gừng càng già càng cay nhỉ… Cảnh sát Diêm tuy lớn hơn mấy người trong đội chúng tôi đến cả chục tuổi, nhưng thân thủ thì chẳng thua ai đâu. Chính ông ấy là người lôi cậu lên từ dưới nước. Trời đông thế này mà tốc độ bơi của ổng còn chẳng thua gì mùa hè, một cú đã túm được cậu khi cậu sắp bị dòng nước cuốn thẳng vào turbine.”
“Còn tóc của cậu nữa, thật là, dài đến vô lý, đẹp thì có đẹp đấy, nhưng xử lý thì phiền toái quá chừng. Nhìn dáng vẻ thế này của cậu, chắc học thiết kế hả? Lúc ở trong nước, tóc cậu bị cánh quạt turbine cuốn vào rồi. Cũng may là cảnh sát Diêm lúc nào cũng mang theo dao găm bên người, thấy tình hình không ổn thì lập tức ra tay, chặt đứt luôn một đoạn sau đầu cho cậu. Không thì xong đời rồi. Turbine ở Sao Thủ Đô đâu phải chuyện đùa, đừng nói là mấy thứ thủy tinh bình thường, ngay cả vài loại hợp kim cũng có thể bị nghiền nát dễ như chơi.”
Thiết kế, turbine*, thủy tinh, hợp kim… Những từ ngữ mới lạ này, Phượng Nhất Vĩ không hẳn đã hiểu hết, nhưng cũng không ngăn được cậu từ đó suy ra nguyên nhân khiến tóc mình bị cụt đi một đoạn.
[*Tua bin (tua bin, tuốc bin hoặc turbine) là thiết bị cơ khí quay để trích xuất năng lượng từ một dòng chất lỏng hoặc chất khí và biến nó thành công hữu ích. Tua bin thường được lắp với các cánh gạt và chế tạo để quay nhờ dòng nước, hơi nước, khí, không khí hoặc chất lỏng khác chuyển động nhanh.]
“Đa tạ các vị đã cứu mạng*.”
[*Thụ là người thời xưa, chưa quen cách ăn nói của nơi này.]
Nhưng trong lòng cậu thì lại nghĩ: nếu gặp phải cảnh này, cậu thà bị turbine nghiền nát còn hơn!
Dù cậu không chắc, rốt cuộc là thân thể bị nghiền nát từng mảnh hay làm một vong hồn cô độc trôi dạt, cái nào sẽ gây tổn thương nhiều hơn.
Nhưng có một điều cậu biết rõ, sau khi trải qua chuyện này, bản thân cũng chẳng còn tha thiết gì với việc được sống lại nữa.
Đặc biệt là khi cậu tỉnh dậy giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, mọi thứ rối tinh rối mù, không thể nắm bắt nổi.
Hỏi thì chỉ có thể nói: tâm trạng hiện tại của cậu, phức tạp đến mức không thốt nên lời.
“Đấy, vậy mới phải chứ.”
“Bốn bỏ lên năm, người anh em à, lần này cậu coi như đã chết một lần rồi, giờ thì hiểu cảm giác cận kề cái chết không dễ chịu chút nào rồi chứ. Tôi nói thật, mấy người trẻ các cậu bây giờ ấy mà, gặp chút chuyện là liền nghĩ đến sống chết, xem bộ quần áo cậu đang mặc đi, trông điều kiện gia đình chắc cũng không tệ, vậy thì lại càng không nên như thế… trên đời này làm gì có chuyện gì là không giải quyết được.”
“Cậu nhìn lại mình xem, ăn mặc một bộ đồ nhập liệm phục cổ phục đàng hoàng giá mấy triệu mà nhảy xuống sông Dung, sâu không thấy đáy thế kia, nhỡ đâu lúc rơi xuống nước lại nghĩ thông suốt, muốn sống tiếp thì cũng chẳng còn kịp nữa rồi. Vậy thì cậu làm thế là vì cái gì chứ?”
Người vừa thoát chết trong gang tấc trên danh nghĩa, suýt nữa thì mất mạng thật, nhưng trên thực tế thì đã chết từ đời nào - Phượng Nhất Vĩ, âm thầm nghĩ: Cậu cũng rất muốn biết, rốt cuộc là mình làm vậy là vì cái gì.
Còn nữa, cậu hoàn toàn không hay biết, bộ trang phục mang sắc trắng cùng hoa văn đỏ của Phượng gia từ bao giờ lại bị biến thành đồ nhập liệm, lại còn là phục cổ giả cổ*?
[*Phục cổ: Là việc khôi phục, tái hiện lại phong cách, hình thức, giá trị của một thời kỳ cổ xưa dựa trên những tư liệu, nguyên mẫu thật hoặc tinh thần nguyên gốc.
Giả cổ: Là việc bắt chước phong cách cổ xưa, giả lập cảm giác cổ, làm ra vật mới nhưng trông như đồ cũ, thường để tạo hiệu ứng thẩm mỹ hoặc để đánh lừa. Nói thẳng ra là đồ giả.]
“Ngài dạy chí phải…” Phượng Nhất Vĩ nói bằng giọng yếu ớt, một phần vì tâm trạng rối ren không nói nên lời, một phần vì thật sự đã kiệt sức.
Nói một cách nghiêm túc, thì phù chú cậu làm đã phát huy tác dụng khiến cậu đã thành công tỉnh lại với hân thể lành lặn, không cụt tay cụt chân, cũng không thần trí mê loạn.
Nhưng cái thành công này, thật sự không thể khiến người ta vui vẻ được.
Dù sao thì, cũng chẳng ai có thể nói chắc, đối với một người đã chết nhiều năm mà nói, thì rốt cuộc là nơi rừng núi vắng vẻ hay chốn phồn hoa danh lợi sẽ nguy hiểm hơn?
Một khi linh lực trong phù chú mà tiêu hao hết, còn không được bổ sung kịp thời, thì cái gọi là “sống lại” này, suy cho cùng cũng chỉ là một xác chết không cam lòng mà vùng dậy thôi.
Lần tiếp theo, e là phải vào luân hồi chuyển thế rồi.
“Vậy mới đúng chứ, nghĩ thoáng ra là tốt rồi…” Người đàn ông lại nói tiếp, “Ráng chờ chút nhé, tuy cậu đã tỉnh lại rồi, nhưng cũng chưa biết còn có vấn đề gì khác không. Hôm nay tụi tôi cũng không phải đang đi tuần tra, nên chẳng có ai mang xe cả, chắc xe cấp cứu sắp tới rồi.”
Tuy nơi này xa lạ, nhưng cơ chế cứu hộ xem ra khá hoàn chỉnh.
Người đàn ông vừa nói, vừa cùng đồng đội đẩy lui đám người đang hiếu kỳ đứng xem, rồi xoay người lại, dáng vẻ như nghiêm khắc nhưng thực ra là bụng dạ mềm mỏng, quay sang nói: “Tiểu Lý, gọi thêm cú nữa giục họ cái. Xe cấp cứu của bệnh viện thành phố đến chậm quá. Nếu là xe của đội chúng ta, chắc đã chạy được mấy lượt rồi đấy.”
“He he, rõ ngay!”
Người được gọi là đồng chí Lý cười hề hề hai tiếng, nhanh chóng làm theo.
. . .
Xe cấp cứu bị mấy người chê bai là làm việc như rùa bò cuối cùng cũng rẽ được khỏi dòng xe hỗn loạn mà chạy tới.
Đến muộn nhưng khí thế không nhỏ.
Một chiếc xe chở theo Phượng Nhất Vĩ trông thảm hại chẳng khác gì kẻ vừa chui ra từ bãi rác, cùng với mấy vị cảnh sát đã quá quen với tình huống, rồi hùng hổ quay đầu, tiếp tục rẽ sóng vượt gió trong dòng xe về bệnh viện.
Vừa chạm đến địa bàn của mình, xe cấp cứu như được tháo xích, tốc độ bùng nổ. Phượng Nhất Vĩ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy thẳng vào phòng kiểm tra. Ngược lại, mấy vị cảnh sát đi cùng thì chẳng có gì gọi là bất ngờ, nước sông nước hồ, cảm lạnh trầy xước gì đó họ đã quen thuộc như ăn cơm ở nhà rồi.
Dường như mấy cô y tá trực quầy đã thuộc lòng số ID của họ, thao tác thuần thục như máy: phát thuốc cảm, gel hồi phục, dặn một câu “đi thong thả, không tiễn”.
“Đọc tên quang não để tôi làm thủ tục đăng ký!”
Phượng Nhất Vĩ: “…”
Lại là một danh từ mới, cậu không hiểu.
Số lần cậu im lặng trong ngày hôm nay, e là còn nhiều hơn cả… không, là nhiều hơn cả số lần cậu nói trong quãng đời trước cộng lại.
Cô gái phụ trách tiếp nhận vẫn giữ vẻ mặt không đổi, dường như đã sớm quen với đủ loại tình huống lớn nhỏ.
Một lần nữa hỏi cậu mã số ID, số liên lạc quang não cùng các thông tin cá nhân khác, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cô cũng không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Nhưng là dân làm thuê, chuyện bình thản phát rồ thì cũng chẳng có gì lạ, đặc biệt là nhân viên tiếp nhận tuyến đầu bận đến mức không thấy mặt đất đâu mỗi ngày.
Kỹ thuật phát triển đến đâu thì cũng chỉ phục vụ được những người biết sử dụng, còn những trường hợp hiểu biết có hạn, thiểu năng trí tuệ, cố tình gây sự hay lý lẽ ngang ngược thì vẫn phải dựa vào con người để xử lý. Lấy độc trị độc đúng nghĩa.
Cô y tá trẻ liếc nhìn Phượng Nhất Vĩ một cái, gập cuốn sổ ghi chép lại, chiếc bút thuận tay cũng kẹp lên túi áo, chẳng buồn liếc về kẻ không thông tự tìm đường chết, lại còn làm phiền người khác như cậu thêm lần nào nữa. Rồi cô nói với cô y tá thực tập bên cạnh, một cô bé nhỏ con đang điều chỉnh thiết bị: “Em qua mượn thiết bị ghi nhận dữ liệu ở khoa bên cạnh. Ở đây để tôi lo.”
Y tá thực tập ngoan ngoãn đáp lời, còn len lén lè lưỡi một cái, nhỏ giọng than thở: “Đây là lần thứ ba trong tháng rồi đó. Người bên khoa cấp cứu còn đùa là bên mình mở thêm chi nhánh của mạng Thiên Võng* ấy chứ.”
[*Thiên Võng: mạng lưới toàn cục, kiểu như hệ thống mạng quốc gia/quốc tế, ở đây chỉ hệ thống dữ liệu của cả tinh hệ.]
Dứt lời, cô cũng không trì hoãn nữa, xoay người bước nhanh sang bên kia.
Cũng may mà dù trông thảm hại, nhưng thể trạng của Phượng Nhất Vĩ không quá tệ.
Nếu không, chắc chẳng ai còn tâm trí đâu mà đứng đây tán gẫu.
Phượng Nhất Vĩ, hoàn toàn không biết mình vừa bị gán mác thần kinh có vấn đề, ánh mắt cậu vô hồn, cảm thấy tương lai mờ mịt.
Không phải là không muốn được cứu... nhưng nếu được chọn, cậu chỉ muốn được siêu thoát tại chỗ.
Cô y tá chính điều chỉnh thiết bị xong, lén nhìn Phượng Nhất Vĩ một cái, thầm nghĩ: dáng dấp đúng là đẹp trai thật, nếu chỉnh chu một chút thì đảm bảo mấy người độc thân trong khoa bị cậu ta quay mòng mòng như con quay mất. Đáng tiếc, là một tên điên.
Kết luận của cô bé nhanh như vậy, cũng không vội vàng lắm.
Dù sao thì, tính tới đây đã là năm Tinh Lịch 2094, trừ vài loại bệnh hiếm, tỉ lệ tự tử do bệnh tật, tổn thương, hay vấn đề tâm lý trong xã hội hiện đại đã thấp đến mức chỉ còn 0.003‰.
Trong thế giới của Tinh Võng, sự phổ biến của thế giới ảo vượt xa thực tại. Người ta thà giải trí đến chết chứ chẳng mấy ai tự kết thúc sinh mệnh của mình một cách bạc bẽo như vậy.
Mà nếu thật sự có người tự sát, thi thể không ai nhận thì sẽ được xem là hiến tặng cho y học, toàn bộ hành vi cá nhân, lịch sử truy cập tinh võng đều trở thành đối tượng nghiên cứu.
Thậm chí, trong trường hợp đủ đặc biệt, thì cả dữ liệu riêng tư trong quang não cũng sẽ bị công khai cùng thi thể, trở thành vật trưng bày trong các viện bảo tàng chuyên biệt, cho vô số người lấy đó làm bài học.
Đến mức ấy rồi còn cố tình tự sát… không điên thì là gì?
Y tá thực tập đã nhanh chóng quay lại, mồ hôi đầm đìa ôm theo thiết bị.
Thứ trong tay cô là máy ghi nhận dữ liệu cá nhân dùng cho bệnh nhân bị hỏng quang não – loại máy mà khoa cấp cứu đặc biệt trang bị, để phòng trường hợp bệnh nhân hôn mê không thể cung cấp thông tin, giúp rút ngắn thời gian xử lý.
Trong thời đại vạn vật đều kết nối như hiện nay, hệ thống y tế cũng đã được nâng cấp toàn diện. Các thiết bị có thể tự động lưu trữ và xử lý dữ liệu trong một khoảng thời gian nhất định, không chỉ giúp người bệnh dễ dàng tra cứu mà còn tránh bị các nhân viên y tế động tay động chân.
Nhưng do thủ tục mượn khá rắc rối, lại ít có dịp dùng đến, nên chuyện vài ngày mượn ba lần cũng đủ cho bên cấp cứu chọc ghẹo cả tháng.
“Có kết quả rồi… trời ạ tình huống xấu nhất thành thật rồi. Cậu ta bị rối loạn và tổn thương tinh thần lực ứng dụng cấp tính.”
“Không có quang não, cộng thêm tinh thần lực biến động quá mạnh, khiến hệ thống không thể truy cập được dữ liệu cá nhân. Dữ liệu đồng bộ với cảnh sát cũng khó khôi phục. Cậu còn nhớ thông tin của người thân không? Nếu không có người bảo hộ thì chúng tôi chỉ có thể áp dụng quy trình cấp cứu tối thiểu, không thể tiếp tục điều trị chuyên sâu hơn.”
Người trong nhà, dĩ nhiên là cậu không có.
Từ lúc sinh thời, thành viên trong gia tộc đã ít, bây giờ cũng chỉ còn mình cậu tứ cố vô thân.
. . .
“Thế nào rồi?”
“Không thể nói rõ trong một hai câu được, cảnh sát Lý, các anh tự xem đi.”
Trên màn hình là hàng loạt số liệu rối rắm, người không chuyên khi đọc sẽ gần như không thể hiểu nổi.
Nhưng kết luận thì lại cực kỳ đơn giản, dễ đọc dễ hiểu.
“Cái này là…”
Chỉ nhìn thoáng qua, mọi người lập tức hiểu vì sao hai y tá vừa rồi lại đổi sắc mặt.
“Bệnh ung thư không chết(?)” biệt danh của một dạng bệnh tâm thần không thể chữa khỏi bằng y học dù đã bước vào thời đại Tinh Lịch, chỉ có thể dùng thuốc duy trì.
Ngưỡng tinh thần lực cao nhất, hơn 500 giờ lại giảm xuống chưa đầy 90, hơn nữa còn đang tiếp tục giảm.
Mọi người quay lại nhìn Phượng Nhất Vĩ, cậu thiếu niên với vóc dáng gầy mảnh, trông cũng chỉ cỡ học sinh trung học nhưng lại khiến ai nấy không khỏi cảm thán trong lòng.
“Làm theo quy trình đi, giấy tờ cần ký chúng tôi lo.” Cảnh sát Lý lên tiếng.
Cô y tá đang bận túi bụi, mồ hôi lấm tấm trên trán, liếc nhìn Phượng Nhất Vĩ, mặt mũi cậu tái nhợt, đến cả đầu ngón tay cũng trắng bệch như không còn máu, thấy vậy cô ấy lặng lẽ tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút, rồi rót cho cậu một ly nước ấm.
Phượng Nhất Vĩ nhỏ giọng cảm ơn, chậm rãi cầm ly uống, cảm thấy dễ chịu hơn đôi phần.
Y bác sĩ sau khi chẩn đoán xong, vốn đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với một màn gào khóc điên cuồng từ bệnh nhân, không ngờ từ đầu tới cuối Phượng Nhất Vĩ đều bình tĩnh đến lạnh lẽo.
Ngược lại, mấy người phụ trách thông báo tình trạng báo tử lại bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng lẽ là do tâm lý của mình không đủ vững vàng?
Cảnh sát Lý cười khan vài tiếng, cố trấn an Phượng Nhất Vĩ: “Không sao đâu, cậu còn nhỏ, biết đâu lại phục hồi được ấy chứ. Hơn nữa người ta cũng nói rồi đấy, chết tốt không bằng sống dở, mà nếu thật sự chết đi... thì người thân của cậu sẽ đau lòng, còn kẻ thù lại vui vẻ. Còn chưa nói tới, nếu lỡ không ai nhận xác của cậu, thì cậu sẽ được chọn làm mẫu vật cho viện bảo tàng, thì chết rồi vẫn còn khổ cơ. Bị mổ bụng nhét đầy hóa chất bảo quản là chuyện thường, chưa kể mấy tay làm triển lãm lành nghề thì nhiều nhưng đạo đức thì... ha, em đẹp trai thế này, vóc dáng của cậu không tệ, có khi sẽ bị lột sạch rồi trưng bày cho thiên hạ ngắm cũng không phải không có khả năng đâu, vậy có đáng không?”
“?”
Phượng Nhất Vĩ sững người trong chốc lát, rồi lập tức hoảng hốt.
Chết oan, linh lực sụp đổ, không chốn nương thân, hồn phi phách tán hay sinh mệnh chẳng còn.
Tất cả những điều đó cũng không thể khiến vị thiên tài tuyệt thế năm nào đổi sắc mặt.
Nhưng chết rồi không ai nhận, xác bị mổ phanh bày biện như món đồ...
Trần truồng, không mảnh vải che thân, bị thiên hạ xoi mói…cái này thì thật sự quá mức ghê tởm rồi.
Hai y tá bắt kịp dòng suy nghĩ kỳ quái của cảnh sát Lý, nửa đùa nửa thật phụ họa: “Đúng đó, sự tiến bộ của y học cũng nhờ vào các ‘người thầy vĩ đại’ hiến xác như vậy mà. Giờ ở học viện y hay viện nghiên cứu, tất cả xác c.h.ế.t đều được lưu trữ trong kho lạnh, chúng hoàn toàn trần truồng để phục vụ nghiên cứu giải phẫu.”
“Đừng nói bừa, dọa trẻ con làm gì.”
Cảnh sát Diêm đứng bên cạnh đưa tay vỗ nhẹ vào sau đầu tên học trò lắm mồm.
Nhưng Phượng Nhất Vĩ, chỉ qua một câu nói đơn giản, đã lập tức hiểu ra:
Những lời nói trên đều là sự thật. Tàn nhẫn đến mức không có lấy một chút tôn nghiêm.
Bị người ta lột sạch, để mặc người ta giải phẫu hay bày ra cho cả thiên hạ nhìn…
Tuyệt. Đối. Không. Được!
Mấy vị cảnh sát đóng vai người bảo lãnh được mời ra ngoài để bàn bạc quy trình tiếp theo. Bệnh viện chỉ chịu trách nhiệm chữa trị, những bước tiếp theo hoàn toàn phải do phía cảnh sát xử lý. Tuy nhiên, do việc làm lại thẻ căn cước quang não phải thực hiện tại đây, nên thủ tục bàn giao vẫn cần được tiến hành.
“Trừ nhiệt độ cơ thể thấp, ngoài ra không có vấn đề gì chứ?” Trong lúc ký tên trên màn hình ảo, cảnh sát Diêm hỏi.
“Chỉ là hạ thân nhiệt tạm thời, hiện tại đã ổn định lại rồi. Không có gì nghiêm trọng.”
“Cần phải nằm viện không?”
“Thật lòng mà nói thì có nằm hay không cũng như nhau. Với lại kinh phí bên các anh vốn cũng không dồi dào, loại bệnh này mức chi trả hỗ trợ cũng có hạn.”
Hai bên vốn tiếp xúc thường xuyên, không cần vòng vo, nói thẳng ra thì ai cũng dễ chịu.
“Thế thì được rồi, có thuốc thang gì cần kê thì cứ kê, chúng tôi chờ ngoài. Lát nữa làm xong sẽ dẫn người đi.”
Chi phí có thể dùng không nhiều, thuốc được cấp cũng chỉ là loại cơ bản, không thể trị tận gốc.
Còn chuyện một người không chốn dung thân sẽ bị đưa đi đâu thì bệnh viện không cần quan tâm nữa.
. . .
Cảnh sát Lý chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng gặp được người mình muốn tìm ở góc bãi cỏ bên ngoài.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy đối phương đang cầm một điếu thuốc chưa châm lửa trong tay, cậu ta nhất thời ngẩn ra.
Lời định nói cũng vì vậy mà lưỡng lự chưa mở miệng.
Thầy cậu đã bỏ thuốc nhiều năm rồi.
Xem ra nếu không phải vì đang ở trong bệnh viện, chắc giờ ông ấy đã rít được vài hơi rồi, chuyện lần này đúng là không nhỏ.
“Có chuyện thì nói, đừng lề mề.”
“…Thầy ơi, con chỉ muốn hỏi... chuyện này, rốt cuộc nên xử lý thế nào ạ?”
“Nói thật... tôi cũng chưa nghĩ ra cách nào.”
Cảnh sát Diêm ném điếu thuốc ra xa, rơi chuẩn xác vào thùng rác cách đó vài mét về phía bên phải. Ông thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng:
“Khi bằng tuổi cậu, tôi cũng từng gặp một người như vậy. Chỉ là tình trạng lúc đó còn tệ hơn thằng bé này nhiều, lúc biết kết quả, người đó kích động đến mức đánh bị thương mấy người bác sĩ.”
“Nhưng mà... giờ chắc chẳng còn mấy người nhớ nữa đâu. Hồi đó là thiên chi kiêu tử của chủ tinh, còn thằng bé bây giờ... tinh lực hơn năm trăm, trong cục mình ngay cả lãnh đạo cấp cao cũng chưa chắc từng thấy nhiều như thế đâu. Chuyện này... không đơn giản chút nào.”
“Chẳng lẽ chúng ta đành mặc kệ ạ?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của thầy mình, cảnh sát Lý không nhịn được lên tiếng, dường như không hiểu được ẩn ý trong lời ông.
“Thằng quỷ này... Ai nói mặc kệ? Ý thầy là đừng can thiệp quá sâu. Giúp được gì thì làm, đừng vượt quá khả năng của mình. Việc không nằm trong tầm tay thì cũng đừng cố quá.”
“Rõ rồi!”
Nghe được câu trả lời rõ ràng như thế, cảnh sát Lý liền vui vẻ, lập tức cười tươi rói:
“Thưa thầy, vậy con vào xem trong đó thế nào... À mà, cái này nhờ thầy cầm hộ.”
Vừa nói, cậu vừa nhét túi nilon đựng bộ quần áo ướt của Phượng Nhất Vĩ vào tay ông, rồi chẳng chờ phản ứng, kéo cửa bước nhanh vào trong.
“Thằng nhóc hỗn láo...”
Cảnh sát Diêm khẽ mắng một tiếng, cười cười lắc đầu.
Thằng bé này tính tình tốt, lòng dạ ngay thẳng, lại có thực lực.
Người đầu tiên phát hiện Phượng Nhất Vĩ có vấn đề, chính là nó.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rất có thể nó sẽ đi xa hơn mình.
Còn thằng bé kia… Thì phải xem vận số của nó ra sao.
. . .
Thuốc còn không chữa được, cưỡng cầu cũng vô ích.
Đến cả Phượng Nhất Vĩ cũng rất rõ tình trạng của mình, nên đã tiếp nhận kết quả chẩn đoán của y bác sĩ một cách rất bình tĩnh.
Cô y tá nhỏ vẫn luôn đặc biệt quan tâm đến cậu, thu dọn dây dẫn của thiết bị kiểm tra xong, quay đầu đưa cho cảnh sát Lý một tấm thẻ trong suốt màu lam như pha lê, nói: “Thông tin cơ bản đã được nhập vào hết rồi, sau này đăng ký hay làm thủ tục gì cũng sẽ tiện hơn.”
Cô ôm thiết bị vừa mượn dùng xong, định bụng mang đi trả trước, nhưng vừa nghiêng đầu đã thấy Phượng Nhất Vĩ đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng xanh, cả người vẫn còn lấm lem tả tơi, vậy mà khí chất và dung mạo lại chẳng hề suy giảm chút nào. Nghĩ đến nơi mà cậu sắp phải đến, trong lòng không đành, cô bèn mở ngăn tủ trong phòng khám, lấy ra một cặp kính mắt và đeo lên cho cậu.
“Chị cũng không biết con đường tương lai em sẽ đi sẽ ra sao… Nhưng dù là con đường khó đi đến mấy, chỉ cần cố gắng đều có thể vượt qua. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Hiện tại, trên người Phượng Nhất Vĩ mang một loại khí chất lạnh lùng bi quan, chán đời.
Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng lại thiếu đi sức sống.
Chính vì vậy, lại càng dễ khiến một số kẻ có sở thích lệch lạc nảy sinh lòng tham, dòm dòm ngó ngó.
Hiện giờ, cậu vẫn chưa đủ tuổi thành niên, còn có vòng bảo hộ pháp luật che chở.
Nhưng chỉ vài tháng sau, giai đoạn bảo vệ đó sẽ nhanh chóng kết thúc, một khi không còn nơi nương tựa, sắc đẹp và sự yếu đuối sẽ trở thành nguyên tội lớn nhất trên người cậu.
Khi đeo cặp kính gọng mảnh kia lên, cảm giác xa cách với thế gian của Phượng Nhất Vĩ dường như dịu bớt phần nào, trái lại còn hiện rõ một khí chất thư sinh, nho nhã.
Thoạt nhìn sẽ khiến người ta tưởng cậu dễ tiếp cận hơn, nhưng cũng làm giảm đi cảm giác ngợp thở khó tin mà nhan sắc phi phàm của cậu mang đến.
Đó vốn là một món đồ thất lạc được lưu giữ trong phòng khám, không có độ cận cụ thể. Nhưng cô y tá nhỏ lại cảm thấy, cậu bé này đeo vào thì vừa vặn lắm.
Đã quyết rằng nếu chủ nhân chiếc kính có quay lại tìm, cô sẽ tự bỏ tiền ra bồi thường, cô y tá nhỏ đưa tay xoa đầu Phượng Nhất Vĩ, mỉm cười nói: “Sẽ ổn cả thôi, cố lên nhé!”
Theo thường lệ, những người vị thành niên không có nơi nương tựa như vậy sẽ được đưa đến viện phúc lợi, đó là nơi an toàn và ổn định nhất dành cho các em.
Nhưng Phượng Nhất Vĩ thì lại khác.
Vấn đề rối loạn tinh thần lực của cậu là chuyện không nhỏ.
Tuy phần lớn người mắc chứng này đều không có tính công kích ra bên ngoài, chủ yếu là tự hại bản thân, nhưng các giá trị sức mạnh tinh thần đo được trước đây của Phượng Nhất Vĩ lại quá cao. Nếu cứ thế mà đưa cậu đến viện phúc lợi, e rằng sẽ gây nguy hiểm cho người khác lẫn bản thân cậu. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, các cảnh sát cũng không thể gánh nổi hậu quả.
Vì vậy, Phượng Nhất Vĩ chỉ có thể tạm thời làm theo sắp xếp đến trung tâm an toàn họ đã bố trí, trải qua một giai đoạn kiểm tra đánh giá kéo dài, rồi sau đó mới xem xét nên xử lý như thế nào.
[Còn Tiếp]