Anh đi thẳng về phía thang máy, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát mơ hồ. Dường như trước đây, ánh mắt anh luôn dõi theo cô, từ lúc nào lại trở nên xa cách như vậy? Vừa nghĩ đến người đàn ông có phần lạnh lùng này không còn thuộc về mình nữa, cô đã muốn hộc máu ba lít để hạ hỏa. Sao lúc trước mình lại có thể dứt khoát đòi chia tay như vậy chứ? Rõ ràng là vẫn còn thèm muốn chết đi được!
Có lẽ thứ không có được mới là ánh trăng sáng trong lòng, đến khi ăn vào miệng rồi thì lại hóa thành sương giá trên mặt đất.
Kính Thiếu Khanh bước vào thang máy trước, lúc Trần Mộng Dao chậm chạp đi theo sau, anh lịch lãm đưa tay chặn khu vực cảm ứng để cửa không đột ngột đóng lại. Chi tiết nhỏ này lại khiến Trần Mộng Dao hối hận thêm vài phần. Có phải lúc trước đề nghị chia tay là do bị mỡ heo che mắt rồi không?
Trong thang máy, anh vẫn im lặng, mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, hai tay tùy ý đút vào túi quần tây. Tay áo sơ mi được xắn lên một chút, để lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn. Chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt tiền trên cổ tay trái tôn lên vẻ quý phái. Anh có bảy phần đẹp trai, ba phần lưu manh.
Giữa chừng có người khác vào thang máy, bất kể là nam hay nữ, việc đầu tiên họ làm khi bước vào đều là nhìn Kính Thiếu Khanh chằm chằm. Trần Mộng Dao bị đẩy vào một góc, chỉ có thể nhìn thấy gáy của anh.
Cuối cùng cũng đến tầng một, Trần Mộng Dao là người ra khỏi thang máy cuối cùng. Kính Thiếu Khanh đứng ở cửa đợi cô:
"Cô đi nhanh lên một chút được không? Chân ngắn à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play