Đã lâu không nghe tin tức về An Tuyết Lỵ, Ôn Ngôn sững người vài giây mới nhớ ra gương mặt đó. Mấy năm nay, An Tuyết Lỵ vẫn luôn ở bệnh viện tâm thần thì phải? Không biết liệu bà ta đã già đến mức tóc bạc trắng hay chưa.
Người cũng sắp chết rồi, bao nhiêu ân oán trong quá khứ cũng không cần thiết phải tính toán nữa. Ôn Ngôn nói:
"Em đi cùng anh, dù sao đi nữa, bà ấy cũng là mẹ ruột của anh."
Mục Đình Sâm không ngờ cô sẽ nói vậy, anh cúi người, hôn lên môi cô:
"Quả nhiên anh không nhìn lầm em, anh còn sợ em không đồng ý để anh ở bên bà ấy những ngày cuối cùng..."
Ôn Ngôn không nói gì. Cô không ngốc, sẽ không đi chấp nhặt một người sắp chết. Trước kia dù An Tuyết Lỵ có đáng ghét đến đâu, thì cuối cùng người thắng vẫn là cô, thế là đủ rồi.
Trên đường đến bệnh viện tâm thần, Ôn Ngôn tò mò hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play