"Không... không còn gì... tôi cứ nghĩ nhà cũ đã bị bán từ lâu rồi, không ngờ vẫn được giữ lại... Phải, nhà cũ Ôn gia nên thuộc về cô, chỉ có cô mới là con cháu nhà họ Ôn."
Chồng của Ôn Chí Linh lén kéo áo vợ, rõ ràng vẫn chưa từ bỏ ý định với ngôi nhà cũ. Ôn Chí Linh lúc này nào dám mở miệng? Ôn Ngôn để ý đến chi tiết nhỏ này, cảm thấy có chút nực cười:
"Dượng, có phải dượng có điều gì muốn nói không? Muốn nói thì cứ nói đi, dù sao sau hôm nay chúng ta có lẽ cũng không gặp lại nhau nữa."
Chồng của Ôn Chí Linh dè dặt liếc nhìn Mục Đình Sâm, rồi lấy hết can đảm nói:
"Tôi thấy, nhà cũ của Ôn gia có phải cũng nên có một phần của cô cô cháu không? Cháu độc chiếm thì không hay lắm nhỉ? Huống hồ bây giờ cháu có thiếu gì đâu, chỉ cần phất tay một cái là nửa cái Đế Đô này cháu cũng nuốt trọn. Chúng tôi thì khác, chúng tôi nghèo. Cô cô cháu cũng họ Ôn, cháu không nên làm quá tuyệt tình."
Biết ngay sẽ là như vậy. Ôn Ngôn bế Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống ghế sofa, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, ung dung nhìn cả nhà ba người họ:
"Phải, tôi không thiếu thứ gì, nhưng nhà cũ của Ôn gia là độc nhất vô nhị, đối với tôi là vô giá. Cô cô cũng họ Ôn, đúng vậy, nhưng bà nội chỉ để lại nhà cũ cho tôi, tôi làm sao dám tự ý chia cho các người? Hay là... các người xuống dưới đó mà hỏi thẳng bà nội xem bà có đồng ý không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT