"Điều này không quan trọng."
Lời nói của Ôn Ngôn khiến thần kinh căng thẳng của Mục Đình Sâm giãn ra. Anh chỉ cần sự tha thứ của cô, những người khác không quan trọng, anh chỉ quan tâm đến suy nghĩ của cô. Có câu nói này của cô là đủ rồi.
Ôn Chí Linh yếu ớt phản bác:
"Tôi không phải không có lương tâm... chỉ là tên bắt cóc đó nói... bà nội cô chết sau khi Mục Đình Sâm đến thăm, là... do Mục Đình Sâm làm. Tôi cũng nghĩ chỉ là viêm phổi thôi, không đến mức chết được, huống hồ sao lại trùng hợp đến thế? Sớm không chết muộn không chết... Tôi không có ý gì khác, dù sao tình hình thế nào tôi cũng không rõ. Tôi thừa nhận là do người chồng chết tiệt này của tôi đã làm bà nội cô phải nhập viện, tôi vẫn luôn muốn ly hôn mà chưa được... Lần này con trai tôi bị bắt cóc, tôi cũng hết cách rồi. Ôn Ngôn, nếu là cô, cô cũng sẽ gửi lá thư đó đúng không? Trên đời này không có cha mẹ nào có thể trơ mắt nhìn con mình đi vào chỗ chết cả!"
Ôn Ngôn bị hỏi đến cứng họng, nhìn người "em họ" trên danh nghĩa đang quỳ bên cạnh vợ chồng Ôn Chí Linh, cô im lặng. Một đứa trẻ đang học đại học, một sinh mệnh trẻ trung biết bao...
Trước khi làm mẹ, có lẽ cô không thể hiểu được cảm giác của vợ chồng Ôn Chí Linh, nhưng bây giờ, cô có thể hiểu. Nếu là cô, cô cũng sẽ gửi lá thư đó. Vợ chồng Ôn Chí Linh dù đáng ghét đến đâu cũng chỉ là bên bị lợi dụng, kẻ đáng ghê tởm nhất chính là tên đứng sau giật dây!
Mục Đình Sâm đột nhiên lên tiếng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT