Ôn Ngôn nhíu mày, đưa tay sờ lên cổ. Cô mơ hồ nhớ rằng Mục Đình Sâm đã hôn cô, chắc chắn đã để lại dấu vết.

Nghĩ đến đây, mặt cô lúc đỏ lúc trắng, má Lưu thì vẫn vui vẻ nói:

"Ngôn Ngôn, nếu thiếu gia thật sự thích con, con cứ theo cậu ấy đi, ăn mặc không phải lo, thiếu gia trông cũng sáng sủa, con đâu đến nỗi chê bai, dù sao cũng là tình cảm mười năm."

Cô không muốn bàn luận về chủ đề này, vội ngắt lời má Lưu rồi hấp tấp ra khỏi cửa:

"Má Lưu, con sắp muộn học rồi, con đi trước đây ạ."

Nói xong, cô gần như chạy trối chết ra ngoài.

Theo Mục Đình Sâm ư? Trừ khi cô chán sống rồi.

Đến trường, Trần Mộng Dao tiến lại gần, lật chiếc khăn quàng trên cổ cô lên xem:

"Cưng ơi, gu của cậu độc đáo thật đấy, sao lại mang phong cách thập niên 70 thế này? Nhưng mà Ngôn Ngôn nhà ta là xinh nhất, mặc đồ lao công cũng đẹp, đặc biệt là đôi mắt này, liếc một cái là câu hồn người ta rồi~ "

Mắt, tối qua Mục Đình Sâm cũng nhắc đến mắt của cô. Ôn Ngôn cảm thấy hơi khó chịu:

"Đừng quậy nữa."

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên. Trần Mộng Dao nhìn Ôn Ngôn, Ôn Ngôn nhìn lại cô.

Trần Mộng Dao nhún vai:

"Không phải của tớ, nghe nhạc chuông là biết không phải rồi."

Ôn Ngôn lắng nghe kỹ, tiếng chuông hình như phát ra từ trong cặp của cô. Cô lấy ba lô ra kiểm tra, trong góc có một chiếc điện thoại mẫu mới nhất của một thương hiệu nào đó đang reo inh ỏi.

Cô hơi sững sờ, lấy ra xem, màn hình hiển thị tên người gọi là Mục Đình Sâm...

Anh đã bỏ điện thoại vào cặp cô từ lúc nào? Còn lưu cả số của anh nữa.

Cô có chút không tự nhiên liếc nhìn Trần Mộng Dao, rồi bắt máy:

"Alo?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cực kỳ dễ nghe của Mục Đình Sâm, chỉ là không có một chút hơi ấm nào:

"Tôi đã chuyển tiền cho cô. Lần sau về, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng bị ngược đãi đó của cô nữa, mất cả khẩu vị."

Mất khẩu vị? Khẩu vị mà anh nói, chắc không phải là khẩu vị ăn uống thật đâu nhỉ?

Cuộc gọi nhanh chóng bị ngắt, điện thoại cô cũng nhận được một tin nhắn chuyển khoản.

Ôn Ngôn chột dạ vội vàng tắt điện thoại, cất vào ba lô. Khi sờ đến tấm thẻ ngân hàng trong túi, tay cô khẽ run. Sao cô có cảm giác đây là cái giá phải trả cho đêm qua? Cảm giác này thật khó chịu.

Trần Mộng Dao hỏi:

"Anh trai cậu tặng à? Cái điện thoại này hơn chục triệu đấy, xem ra anh ta đối với cậu cũng không tệ lắm."

Ôn Ngôn gật đầu:

"Đi thôi, sắp vào lớp rồi."

Không biết có phải ông trời cố tình trêu ngươi cô không, vừa vào phòng vẽ, giáo viên hướng dẫn hôm nay tâm trạng không tốt, nói thẳng:

"Lần này các em vẽ người mà các em có ấn tượng sâu sắc nhất, tự do phát huy, có thể dùng ảnh để tham khảo, không có mẫu thật."

Trần Mộng Dao hăm hở nhìn Ôn Ngôn, háo hức muốn thử. Ôn Ngôn có chút ngại ngùng:

"Cậu làm gì thế? Bảo cậu vẽ người cậu có ấn tượng sâu sắc nhất cơ mà..."

Trần Mộng Dao cười toe toét:

"Là cậu chứ ai. Từ khoảnh khắc tớ nhìn thấy cậu, cậu đã để lại dấu ấn trong cuộc đời tớ rồi. Một người hoàn hảo biết bao, nếu cậu mà vào showbiz thì mấy ngôi sao kia làm gì có cửa. Chỉ là tính cách hơi trầm lặng, nhạt nhẽo và gầy quá thôi."

Ôn Ngôn không nói gì, cô đang suy nghĩ xem người mình có ấn tượng sâu sắc nhất là ai. Bố mẹ ư? Khuôn mặt họ đã phai mờ trong ký ức cô từ lâu. Vừa nghĩ đến Mục Đình Sâm, ngay cả khuôn mặt của quản gia Lâm và má Lưu cũng biến mất khỏi tâm trí cô.

Cô thực sự không muốn vẽ Mục Đình Sâm, cũng không có ảnh của anh, nhưng... dù không có ảnh, khuôn mặt anh vẫn hiện lên rõ mồn một, từng cử chỉ, hành động của anh, cô đều nhớ rất rõ!

"Ôn Ngôn, em làm gì đấy? Mọi thứ của em ở trường đều do người khác tài trợ, vậy mà còn không chăm chỉ, không mau vẽ đi còn đứng ngẩn ra đó làm gì?"

Giáo viên hướng dẫn gõ gõ vào giá vẽ bên cạnh, gọi Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn định thần lại, miễn cưỡng xách bút. Cô muốn vẽ má Lưu, dù sao đó cũng là người đối xử tốt với cô nhất ngoài bố mẹ. Nhưng vẽ một hồi, người trên bức tranh của cô lại biến thành Mục Đình Sâm.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play