Ôn Ngôn kinh hãi mở to mắt, lúc này mới nhận ra trước đó anh đã uống không ít. Mùi rượu trên người anh tuyệt đối không phải chỉ do một ngụm nhỏ vừa rồi mà có.
Nụ hôn của Mục Đình Sâm vừa bá đạo vừa mang tính chiếm đoạt, từng chút một nuốt chửng hơi thở của cô. Đến khi cô gần như ngạt thở, anh mới khẽ lùi ra, nhưng bàn tay lại bắt đầu không đứng đắn.
"Thức ăn sắp nguội rồi!"
Trong lúc cấp bách, Ôn Ngôn kêu lên.
Mục Đình Sâm lúc tỉnh táo và lúc say rượu là hai người hoàn toàn khác. Khi say, anh sẽ dần dần bộc lộ bản tính của mình, còn khi tỉnh táo, anh vẫn là người đàn ông ấm áp như ngọc trong mắt thế gian.
Ôn Ngôn hiểu rõ điều này, cô sợ chết khiếp, toàn thân run rẩy, trong đầu không ngừng vang vọng lời của Thẩm Giới: "Anh thích em, đợi anh về nước, nhất định phải đợi anh."
Mục Đình Sâm đẩy cô ngã xuống chiếc giường lớn phía sau, những ngón tay thon dài linh hoạt cởi từng chiếc cúc áo của cô:
"Còn hai tiếng nữa, dùng để ăn cơm thì lãng phí quá."
Anh đứng ngược sáng, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh. Khuôn mặt khiến vô số phụ nữ thèm muốn ấy, cô lại không dám nhìn thẳng, chỉ mơ hồ cảm nhận được cơn giận của anh.
Ôn Ngôn đột ngột nắm lấy tay anh:
"Anh! Đừng như vậy..."
Giọng cô đầy van xin, mà không biết rằng, dáng vẻ đáng thương ấy lại là thứ dễ khơi dậy dục vọng của đàn ông nhất.
Bàn tay Mục Đình Sâm chuyển lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét:
"Nhưng mắt của cô đang quyến rũ tôi, trước giờ vẫn vậy. Nếu không muốn, tại sao cứ nhìn tôi chằm chằm? Và... đừng gọi tôi là anh!"
Giọng anh trầm khàn, mang theo sự cám dỗ chết người.
Ôn Ngôn nói trong tiếng nức nở:
"Mục Đình Sâm... em... em đến tháng rồi..."
Cô nín thở. Trước khi lên lầu, cô đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần anh không tận mắt nhìn thấy, sẽ không bị lộ tẩy.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, cô đã kinh ngạc. Tối qua cô lại ngủ trên giường của Mục Đình Sâm!
Vào Mục gia nhiều năm như vậy, số lần cô vào phòng anh nhiều không đếm xuể, nhưng chưa bao giờ ngủ lại ở đây.
Nghĩ đến chuyện tối qua, má cô ửng hồng. Cô cố nén cơn đau đầu như búa bổ, đứng dậy mặc quần áo. Tối qua, ngoài bước cuối cùng, họ đã làm tất cả mọi chuyện. Dù đã lường trước, lòng cô vẫn thấy khó chịu.
Đồ ăn được mang lên tối qua vẫn còn đặt trên bàn trà. Cô mang khay xuống lầu. Má Lưu hôm nay trông có vẻ đặc biệt phấn chấn, vui vẻ nhận lấy khay từ tay cô, còn dúi cho cô một chiếc bánh kếp:
"Ăn đi con, má biết con thích món này. Thiếu gia đối với con thật tốt, có mấy tiếng thôi mà còn vội về mừng sinh nhật con. Con không biết lúc cậu ấy đi gấp gáp thế nào đâu..."
.